Chương 436: Anh Mới Là Người Phải Quỳ Xuống
Triệu Nhược Long tổ chức một bữa tiệc và đích thân dẫn đầu một nhóm binh lính ưu tú giao đấu với nhóm người Trần Ninh.
Triệu Nhược Long giao đấu với Trần Ninh bị Trần Ninh đánh bại một cách nhẹ nhàng.
Vì vậy ông ta muốn cùng Trần Ninh so tài trên bàn rượu một lần nữa, ngay cả cấp dưới cũng vội vàng thi nhau chuốc rượu Trần Ninh, cố gắng làm cho Trần Ninh say.
Ai đến Trần Ninh cũng không từ chối, vẫn liên tục nâng ly chúc mừng mọi người, sau hai vòng uống rượu, anh vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh như cũ.
Đám người Triệu Nhược Long đều sửng sốt, tửu lượng của Trần Ninh thật là sâu không thấy đáy!
Phục rồi phục rồi!
Triệu Nhược Long sợ rằng Trần Ninh không say, ngược lại trên bàn rượu cũng bị Trần Ninh làm cho mất mặt nên cuối cùng, bữa tiệc cũng kết thúc khi chủ nhà và khách mời đều vui vẻ.
Triệu Nhược Long đã hơi say, ông ta đích thân đưa Trần Ninh ra khỏi cỗng tổng bộ quân khu phía Tây.
Ông ta híp mắt cười nói: “Trần Ninh, Triệu Nhược Long tôi trước đây chưa từng phục ai trong số những người trẻ tuổi mới nổi trong quân đội. Hôm nay tôi hoàn toàn đã bị anh thuyết phục.”
“Nhưng anh đừng quá đắc ý, quân khu phía Tây của chúng tôi sẽ nỗ lực gấp đôi trong việc huấn luyện trong tương lai, lão Triệu tôi cũng sẽ rèn luyện lại gấp đôi, năm sau chúng ta lại giao đấu.”
Trần Ninh cười nói: “Được, quân đội phương Bắc của chúng tôi cũng nguyện ý giao đấu cùng quân đội phía Tây, cùng nhau khuyến khích mới càng tiền bộ!”
Triệu Nhược Long vươn cánh tay phải mạnh mẽ ra rồi nói lớn: “Mọi thứ đều là vì tâm ban đầu, vì tổ quốc của chúng ta!”
Bộp!
Tay phải của Trần Ninh và tay phải của Triệu Nhược Long nắm chặt: “Đúng vậy, hãy chiến đấu vì sự tiến lên của Trung Quốc!”
Tần Lĩnh và các tướng sĩ khác thấy vậy, cũng thi nhau giơ tay phải lên chào lễ rồi đồng thanh nói: “Cung tiễn thiếu soái và các anh em quân khu phía Bắc!”
Thất Sát với Điển Chử và Bát Hồ Vệ đứng thẳng, cũng chào lễ những người lính quân khu phía Tây: “Cảm ơn những người anh em quân khu phía Tây vì sự hiếu khách. Không cần phải tiễn.”
Khách sạn Lam Thiên Bích Hải là một khách sạn nghỉ dưỡng năm sao nằm ở ngoại ô biên giới phía Tây.
Lúc này, Tống Sính Đình, Đồng Kha, và một số giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Ninh Đại đang sốt ruột chờ đợi ở sảnh VIP của khách sạn.
Hôm nay họ đang thảo luận về việc kinh doanh với Hoàng Hải Vinh, ông chủ của Tập đoàn Hoàng gia, muốn Hoàng Hải Vinh trở thành đại lý của các sản phẩm vắc xin ung thư gan của Tập đoàn Ninh Đại.
Hai bên đã hẹn nhau sáng nay sẽ gặp nhau để bàn bạc hợp tác.
Tuy nhiên, Hoàng Hải Vinh đã lâu rồi vẫn không xuắt hiện, lúc đầu còn nói có chuyện nên chậm trễ, nhưng đợi cả buổi sáng, Hoàng Hải Vinh vẫn chưa xuất hiện.
Sự kiên nhẫn của Tống Sính Đình và Đồng Kha và những người khác dần dần không còn nữa, đang chuẩn bị tức giận rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một giọng cười ha ha đột nhiên từ bên ngoài truyền đến: “Ha ha, để cho Tống mỹ nhân đợi lâu rồi, tôi tới đây!”
Tống Sính Đình và những người khác cho rằng chính là Hoàng Hải Vinh đến muộn!
Không ngờ lại đột nhiên nhìn thấy Phó Nam Chính mặc một bộ đồ tây quấn băng trắng quanh đầu, mang theo một nhóm thủ hạ dương dương đắc ý đi vào.
Tống Sính Đình vô cùng kinh ngạc: “Sao lại là anh, Hoàng tổng đâu?”
Phó Nam Chính cười nói: “Sau khi tôi nói chuyện với Hoàng tông và hứa sẽ cho anh ta một số lợi ích thì cuối cùng anh ta đã đồng ý cho tôi cơ hội hợp tác với Tống tiểu thư.”
“Vì vậy hôm nay tôi tới đây để gặp Tống tiểu thư, chúng ta vui vẻ bàn bạc, haha.”
Tống Sính Đình nghe vậy vừa kinh ngạc vừa tức giận, thật không ngờ rằng Hoàng Hải Vinh lại bán đứng họ.
Đồng Kha trợn to hai mắt, lông mày dựng đứng, trách mắng Phó Nam Chính: “Anh thật là to gan, lần trước bị anh rễ dạy dỗ thảm như vậy mà anh còn ngoan cố cố chấp, còn dám đến làm phiền chị họ tôi.”
Tống Sính Đình nghe vậy cũng gật đầu, lạnh lùng nói với Phó Nam Chính: “Đúng vậy, bây giờ anh rời đi vẫn còn kịp. Nếu không, đợi đến lúc chồng tôi đến đây thì chỉ sợ anh lại bị dạy dỗ thê thảm một lần nữa.”
Phó Nam Chính và người của hắn ta thấy Tống Sính Đình và Đồng Kha lấy Trần Ninh ra dọa mình thì nhìn nhau, rồi phá lên cười tự mãn: “Ha ha hai”
Mấy người Tống Sính Đình kinh ngạc, Tống Sính Đình lạnh lùng: “Các anh cười cái gì?”
Phó Nam Chính cười lạnh nói: “Ha ha, ông chồng Trần Ninh của cô có lẽ đang là con kiến trong chảo dầu rồi, mạng nhỏ khó cứu.”
“Thật đáng cười là các cô còn ở đây trông cậy vào hắn đến cứu các cô, ha ha.”
Tống Sính Đình nghe thấy vậy thì tim đập thình thịch, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, hoảng sợ nói: “Anh đang nói cái gì vậy?
Hôm nay chồng tôi đến thăm một người bạn, làm sao có chuyện liên quan đến tính mạng được?”
Phó Nam Chính cười lạnh nói: “Trần Ninh đã đắc tội Phó gia nhà tôi. Các người thực sự nghĩ rằng anh ta còn có thể sống sót mà rời khỏi phía Tây sao? Các người thật quá không coi trọng Phó gia chúng tôi rồi.”
Tống Sính Đình càng nghe càng thấy bắt an, tức giận hỏi: “Các anh đã làm gì Trần Ninh?”
Phó Nam Chính dương dương đắc ý nói: “Ha ha, không phải Trần Ninh có quan hệ rất tốt với lãnh đạo thành phố Tây Kinh sao?”
“Anh ta cho rằng dựa vào lãnh đạo thành phó Tây Kinh làm hậu thuẫn, còn tưởng rằng không coi Phó gia nhà chúng tôi ra gì, còn tưởng rằng có thể chống lại Phó gia chúng tôi sao?”
“Không ngại nói thật với cô, hôm qua cha tôi đã nhờ tướng quân Triệu Nhược Long, tư lệnh quân khu phía Tây xử lý Trần Ninh giúp.”
“Hiện tại À?”
ý “Cho dù là 10 vạn Trần Ninh, nếu Triệu tướng quân nói bắn thì chính là chết rồi!”
Tống Sính Đình đương nhiên biết thực lực của Triệu tướng quân, loại tướng quân canh giữ một phương này, nào có ai không phải là người đi ra từ núi đao biển lửa chứ?
Giết một hoặc hai người thực sự đơn giản hơn cả việc những người bình thường bóp ch3t một con kiến.
Hai mắt cô đã rưng rưng, cô run rẩy: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa…”
Triệu Nhược Long đắc ý nói: “Hì hì, hiện tại biết lợi hại rồi, biết sợ rồi sao?”
“Muốn cứu chồng cô thì hãy cầu xin tôi đi!”
“Bây giờ tôi muốn hai chị em cô khỏa thân bò dưới đất cầu xin tôi chơi hai cô. Nếu bản thiếu gia vui vẻ thì có thể gọi điện thoại cho cha tôi tha cái mạng nhỏ cho Trần Ninh.”
Biểu cảm của Tống Sính Đình và những người khác thay đổi đáng kẻ!
Đồng Kha tức giận nói: “Chị họ, anh rễ sẽ không sao, không cần cầu xin hắn ta.”
Phó Nam Chính cười lạnh: “Thật sao, Tống Sính Đình, cô định giương mắt bỏ lỡ cơ hội cứu chồng sao? Chồng cô chết rồi, sau này cô sẽ không hồi hận sao?”
Tống Sính Đình rưng rưng, mặt tái mét!
Phó Nam Chính hét lên: “Hai con khốn các cô còn chưa quỳ xuống cho tôi!”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên từ bên ngoài truyền đến: “Phó Nam Chính, anh mới là người phải quỳ xuống!”
Phó Nam Chính và đám thuộc hạ của hắn ta cùng Tống Sính Đình, Đồng Kha và những người khác đều rất ngạc nhiên.
Mọi người đồng loạt nhìn về hướng cửa, rồi sửng sốt khi thấy Trần Ninh đang cùng với Điển Chử, Bát Hỗ Vệ và một số lượng lớn binh lính từ phía Bắc bước nhanh vào.
Tống Sính Đình lộ ra vẻ kinh ngạc trong mắt, thất thanh: “Trần Ninh!”
Đồng Kha cũng hưng phần hét lên: “Anh rễ!”
Phó Nam Chính vô cùng ngạc nhiên, không thể tin được hét lên: “Không phải là cha tao đã nhờ Triệu tướng quân giết mày rồi sao? Sao bây giờ mày lại ở đây?”
Trần Ninh cười lạnh: “Cha của anh đã bị bắn chết, Phó gia các người cũng bị niêm phong rồi.”
“Cảnh sát và đông đảo quân cảnh đang bí mật truy lùng anh trong thành phố! Không ngờ anh không phải ở bệnh viện, mà là lẻn ra khỏi bệnh viện rồi chạy đến đây.”
: Phó Nam Chính trợn tròn mắt khi nghe thấy những lời này, hắn ta há hốc mồm, run giọng nói: “Mày nói cái gì, cha tao đã chét, Phó gia cũng không còn nữa!”