Chương 4: Bố Giỏi Quá!
Trương Vạn Long thấy Đổng Thiên Bảo xuất hiện, lập tức lấy lại tự tin.
Ông ta giống như một con chó Nhật gặp chủ, nịnh nọt chào đón: “Bảo ca, anh tới rồi, lần này anh nhất định phải làm chủ cho thằng em này đấy!”
Bà Trương cũng kéo con trai tới, khóc lóc sướt mướt: “Đúng đấy Bảo ca, cả nhà chúng tôi bị bắt nạt thảm quá, anh phải trả thù cho chúng tôi!”
Đổng Thiên Bảo nhìn bảo tiêu của Trương Vạn Long nằm la liệt trên đất cùng với gương mặt đầy máu của ông ta, nhíu mày: “Sao lại như vậy?”
Trương Vạn Long tức giận chỉ vào Trần Ninh, nói: “Chính là thằng ranh này làm, nó cực kỳ ngông cuồng, không chỉ bắt nạt vợ con em, đánh em và mấy thuộc hạ bị thương, còn bắt em quỳ xuống.”
Đổng Thiên Bảo nhìn thấy tay Trương Vạn Long, vừa lúc nhìn thẳng vào mắt Trần Ninh.
Đôi mắt Đổng Thiên Bảo giãn rộng, sắc mặt khẽ thay đổi.
Trương Vạn Long đứng cạnh Đổng Thiên Bảo, đổ thêm dầu vào lửa: “Bảo ca, đây là lần đầu tiên em bị đánh thảm như vậy ở Trung Hải, hôm nay anh nhất định phải lấy lại công bằng cho em.”
Đổng Thiên Bảo rời mắt khỏi Trần Ninh, nhìn Trương Vạn Long: “Ông muốn tôi làm thế nào?”
Trương Vạn Long đứng thẳng lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, liếc nhìn ba người nhà Trần Ninh đầy đắc ý, sau đó lớn tiếng hô to trước mặt tất cả mọi người: “Ở Trung Hải này, ai cũng biết Trương Vạn Long em luôn nói chắc như đinh đóng cột, đã nói là làm.”
“Lúc nãy em đã nói, muốn chặt tay anh ta, hôm nay nhất định phải chặt tay anh ta, nhưng bây giờ không chỉ chặt một cái mà phải chặt cả hai tay.”
Bà Trương cũng xen vào nói tiếp: “Cũng không thể tha cho con đàn bà đê tiện kia nữa, muốn vả miệng, đánh rụng hết răng thì thôi.”
Đổng Thiên Bảo nói: “Được!”
Anh ta nói xong, nhìn mấy tên thuộc hạ, chỉ vào hai vợ chồng Trương Vạn Long, ra lệnh: “Hai người bọn họ, nam đánh gãy hai tay, nữ vả miệng rụng hết răng thì thôi.”
Sao!
Tất cả mọi người ở đây đều cho rằng cả nhà Trần Ninh gặp họa lớn, nhưng nghe Đổng Thiên Bảo nói xong, tất cả đều sợ ngây người.
Mọi người vừa khiếp sợ vừa không hiểu chuyện gì, đây là sao chứ?
Ngay cả vợ chồng Trương Vạn Long cũng sợ lồi mắt.
Thuộc hạ của Đổng Thiên Bảo chỉ nghe lệnh mình anh ta.
Anh ta vừa nói xong, mấy thuộc hạ mặc tây trang lập tức hùng hổ muốn ra tay với hai vợ chồng Trương Vạn Long.
Trương Vạn Long vừa giãy giụa vừa vô cùng hoảng sợ gào to: “Bảo ca, sao lại như vậy chứ?”
Bà Trương sợ trắng mặt, giọng cũng run lên: “Đúng vậy, Bảo ca, anh có lầm không, phải dạy dỗ đôi nam nữ đê tiện kia mới đúng chứ…”
“Câm miệng!” Đổng Thiên Bảo gầm lên giận dữ, chỉ vào Trần Ninh đang đứng cách đó không xa, rít gào với hai vợ chồng Trương Vạn Long: “Các người biết đây là ai không hả, ngài ấy là thần, là tín ngưỡng của Đổng Thiên Bảo tôi!”
“Ngài ấy bảo tôi quỳ tôi tuyệt đối không dám đứng, bảo tôi chết tôi tuyệt đối không dám sống.”
“Các người là thứ gì chứ, chỉ là con chó của tôi thôi, còn dám nhục mạ vị thần trong lòng tôi hả?”
Vợ chồng Trương Vạn Long nghe vậy thì sợ chết khiếp, ánh mắt nhìn Trần Ninh tràn đầy sợ hãi.
Người đàn ông này lại chính là người mà Bảo ca kính sợ nhất, hôm nay bọn họ đá vào khối sắt rồi.
Sắc mặt cả hai xám xịt, há miệng muốn xin tha.
Nhưng đám thuộc hạ của Đổng Thiên Bảo đã nhanh nhẹn đá Trương Vạn Long lăn ra đất.
Hai tiếng răng rắc vang lên, hai tay Trương Vạn Long bị đánh gãy.
“A!”
Trương Vạn Long kêu gào thảm thiết.
Bà Trương cũng bị hai người đàn ông mặc âu phục giữ lại, một người khác nhanh tay tát chan chát liên tục vào mặt bà ta.
Đánh tới khi mặt mũi bà ta máu me giàn giụa, hàm răng rụng sạch.
Phịch, phịch.
Trương Vạn Long bị đánh gãy cả hai tay và bà Trương bị vả miệng rụng hết răng, mặt mũi be bét máu.
Cả hai bị quăng tới trước mặt Trần Ninh như hai con chó chết.
Đổng Thiên Bảo cũng bước nhanh tới trước mặt Trần Ninh, quỳ xuống nói: “Thuộc hạ Đổng Thiên Bảo, tham kiến thiếu…”
Anh ta còn chưa nói hết hai chữ Thiếu tướng, Trần Ninh đã đưa tay đỡ anh ta dậy, ngắt lời: “Giờ anh không phải thuộc ha của tôi nữa, không cần gọi thiếu gia.”
Trần Ninh nghe tên Đổng Thiên Bảo cũng không có ấn tượng gì.
Mãi tới khi nhìn thấy Đổng Thiên Bảo, anh mới phát hiện, thì ra chính là thân vệ của anh năm đó.
Thiếu gia?
Đổng Thiên Bảo nghe Trần Ninh nói vậy, đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, Thiếu tướng không muốn lộ thân phận.
Anh ta lập tức nói: “Đời này tôi chưa vào giờ hối hận đã tới Bắc Cảnh, tôi mãi mãi là thuộc hạ của thiếu gia.”
Anh ta từng là thân vệ của Thiếu tướng, sau đó bị thương xuất ngũ.
Sùng bái Thiếu tướng hơn các chiến sĩ Bắc Cảnh bình thường rất nhiều.
Thiếu tướng chính là thần trong lòng anh ta, là tín ngưỡng của anh ta.
Anh ta không ngờ sau khi rời đội thân vệ còn có thể gặp lại Thiếu tướng, trong lòng điên cuồng kích động.
Trương Vạn Long và vợ ông ta đang thoi thóp trên đất thấy Đổng Thiên Bảo quỳ xuống xưng thuộc hạ trước mặt Trần Ninh thì biết hôm nay thua hoàn toàn rồi.
Lúc này, trong mắt hai người không còn vẻ kiêu ngạo, ngang ngược lúc trước, ngay cả hận cũng không dám có, chỉ có cực kỳ tuyệt vọng, sợ hãi, hối hận…
Trần Ninh nhìn hai vợ chồng Trương Vạn Long nửa sống nửa chết trên đất, hỏi: “Đây là thuộc hạ của anh à?”
Đổng Thiên Bảo xấu hổ: “Thuộc hạ cũng bị sinh hoạt bức bách, tìm chút việc làm ở Trung Hải, Trương Vạn Long làm việc cho thuộc hạ.”
“Thuộc hạ quản người vô dụng, xin thiếu gia xử phạt.”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Sinh hoạt cũng không dễ, nhưng đừng quên xuất thân của mình từ đâu.”
Đổng Thiên Bảo nói to: “Thuộc hạ mãi mãi ghi nhớ lời dạy của thiếu gia.”
Trần Ninh gật đầu: “Rất tốt!”
Đổng Thiên Bảo quay sang nhìn vợ chồng Trương Vạn Long đang nằm trên đất, cả giận nói: “Còn không mau xin lỗi thiếu gia, nếu thiếu gia không hài lòng thì tôi sẽ tự tay băm hai người.”
Vợ chồng Trương Vạn Long giãy giụa bò dậy, khóc lóc cầu xin Trần Ninh tha thứ.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Xin lỗi vợ con tôi.”
Vợ chồng Trương Vạn Long vội bò tới trước mặt hai mẹ con Tống Sính Đình, cầu xin thảm thiết: “Trần… Trần tiểu thư, vợ chồng tôi có mắt không thấy Thái Sơn, chúng tôi biết sai rồi, xin cô tha cho chúng tôi đi?”
Lúc này, Tống Sính Đình đã hoãn khỏi sự khiếp sợ, cô vốn hiền lành lương thiện, thấy vợ chồng Trương Vạn Long thảm như vậy, nhìn Trần Ninh nói: “Hay là bỏ đi, bọn họ đã biết sai rồi, cũng đã bị trừng phạt rồi.”
Trần Ninh cười dịu dàng, nói: “Nghe vợ anh.”
Tống Sính Đình nghe Trần Ninh nói vậy, không khỏi đỏ mặt.
Đổng Thiên Bảo thấy vậy, nói với vợ chồng Trương Vạn Long: “Còn không mau cút đi!”
Vợ chồng Trương Vạn Long như được đại xá, bất chấp vết thương, vội dẫn theo con trai và đám bảo tiêu bị thương chạy mất.
Đổng Thiên Bảo vốn định đi theo làm tùy tùng hầu hạ Trần Ninh, nhưng Trần Ninh nói chỉ muốn đoàn tụ với vợ con, không muốn bị quấy rầy.
Đổng Thiên Bảo nghe vậy, lập tức biết điều đi trước.
Trần Ninh ôm con gái, cùng Tống Sính Đình rời nhà trẻ.
Con gái nhìn anh đầy sùng bái, khuôn mặt nhỏ cực kỳ hạnh phúc, thân thiết nói với Trần Ninh: “Bố thật là ghê nha, bố vừa về là không có ai dám bắt nạt con và mẹ nữa rồi.”
Trần Ninh cưng chiều nói với con: “Con yên tâm, có bố ở đây, sẽ không có ai dám bắt nạt mẹ con con, sẽ không để con và mẹ bị tủi thân nữa.”
Tống Thanh Thanh sung sướng hoan hô: “Vâng, bố giỏi quá!”
Tống Sính Đình nghe thế, bước chậm lại, nhìn bộ dạng vui vẻ của con gái mà không kiềm được nước mắt.