Chương 396: Chế Tác Lớn!

Bãi biển vịnh Nguyệt Lượng!

Nhiếp ảnh gia nỏi tiếng Vũ Tân Nguyệt mang theo đội ngũ nhiếp ảnh khổng lồ của cô ấy đang đang bận rộn làm việc.

Tống Sính Đình mặc một chiếc váy cưới màu trắng lộng lẫy và thánh thiện, trang điểm nhẹ nhàng phối hợp với đường nét khuôn mặt tinh tế và vóc dáng mảnh mai khiến cô thật cao quý và thanh lịch như một nữ thần!

Cô vừa bước ra khỏi phòng trang điểm liền được bao quanh bởi cha mẹ, Tống Thanh Thanh, Đồng Kha và một số chuyên gia trang điểm.

Đồng Kha cười nói: “Chị họ, hôm nay chị thật xinh đẹp quá. Em không nhịn được muốn nhìn xem anh rể nhìn thấy chị sẽ có biểu hiện gì. Có lẽ ánh mắt của anh ấy sẽ không nỡ rời đi mắt đúng không?”

Tống Trọng Bân cùng Mã Hiểu Lệ và những người khác không thể không mỉm cười khi nghe thấy vậy.

Tống Sính Đình mặt đỏ bừng, trong mắt cô cũng có chút chờ mong.

Hơn nữa cô cũng muốn xem anh chàng Trần Ninh này sau khi trang điểm có phải là cũng rất đẹp trai không?

Lúc này, Trần Ninh bắt lực cùng Điển Chử và một vài nhân viên của studio cũng từ phòng thay đồ khác đi ra.

Lúc Tống Sính Đình, Đồng Kha và những người khác nhìn thấy Trần Ninh, ánh mắt toàn bộ đều không nỡ rời.

Hóa ra lúc này Trần Ninh đang mặc một bộ quân phục màu trắng viền vàng!

Quân hàm phía trên vậy mà lại là quốc huy và một thanh kiếm!

Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và những người khác đều nhìn chằm chằm vào anh, bởi vì Trần Ninh lúc này trông thực sự quá oai hùng!

Đồng Kha vô cùng sửng sốt, thầm nghĩ: Trời ơi, làm sao mà anh rễ lại khoác lên mình bộ quân phục của thiếu soái để chụp ảnh cưới với chị họ chứ?

Trần Ninh thực sự cũng bắt lự!

cBởi vì thứ này được chuẩn bị bởi Điển Chủ!

Anh chàng Điển Chử này đã dặn dò studio chuẩn bị vô số bộ váy cưới cho cô dâu, nhưng Trần Ninh chỉ có một bộ duy nhất, đó là quân phục của thiếu soái.

Theo ý kiến của Điển Chử, Trần Ninh đương nhiên là đẹp trai nhất khi mặc quân phục thiếu soái!

Lúc này, Tống Sính Đình và những người khác đã bao vây anh.

Tống Sính Đình tò mò hỏi: “Trần Ninh, sao anh lại mặt kiểu này vậy? Nhìn bộ đồ này rất giống lễ phục giả quân phục nhưng khá là đẹp!”

Trần Ninh nghe xong liền sững sờ, trong lòng nghĩ cái gì mà lễ phục giả quân phục, của mình là quân phục hàng thật 100%, quân phục của thiếu soái.

Điễn Chử mỉm cười với Trần Ninh và trả lời: “Thiếu phu nhân, bộ đồ này đúng là lễ phục, thiết kế bắt chước quân phục.”

“Nghĩ đến chuyện thiếu gia từng là quân nhân trong quân đội nên chúng tôi đã may bộ lễ phục đặc biệt này để thiếu gia chụp ảnh cưới với cô. Cô cảm thấy thế nào?”

Tống Sính Đình đã từng nhìn thấy quân phục của binh lính và quân phục của các tướng lĩnh, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy quân phục của thiếu soái, đặc biệt là quân hàm của thiếu soái!

Vì vậy, cả cô và bố mẹ đều tin vào lời Điển Chử, cho rằng Trần Ninh đang mặc một bộ đồ được thiết kế bắt chước quân phục mà thôi.

Cô chỉ đơn giản xem xét dưới góc độ thẳm mỹ mà bình luận một cách tự nhiên: “Rất đẹp mắt, nó khiến khí chất quân nhân độc đáo của Trần Ninh hoàn toàn lộ diện, tôi rất thích.”

Tống Trọng Bân cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, người không biết đều nghĩ bộ lễ phục này chính là quân phục!”

Mẹ vợ Mã Hiểu Lệ nhìn con rễ Trần Ninh càng nhìn càng thích, cười ha ha nói: “Con rễ tôi mặc cái này giống như đại tướng quân mặc vậy, rất có thần khí!”

Ngay cả Tống Thanh Thanh đang ở trong lòng Đồng Kha cũng không nhịn được đỏ hồng mặt vỗ tay nở nụ cười tươi rói cao hứng nói: “Bồ thật là đẹp trai!”

Nét mặt Trần Ninh kỳ quái, lúc này anh không nhịn được nói: “Bà xã, bố mẹ, con muốn thú thật với mọi người, thật ra con chính là tướng quân, còn là thiếu soái Bắc Cảnh!”

Tống Sinh Đình, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nghe vậy bốn mắt nhìn nhau, sau đó đều bật cười.

Tống Sính Đình cũng đưa tay lên vỗ nhẹ Trần Ninh một cái, vừa mừng vừa trách nói: “Trần Ninh, anh đừng khoác lác như vậy, nếu nói lung tung nhận làm thiếu soái thì sẽ bị bắt về hỏi tội đó. Không cho anh nói lung tung.”

Trần Ninh ngắn ra: “Anh thật sự là thiếu soái mài”

Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cười nói: “Đúng, đúng, đúng, hôm nay con chính là thiếu soái, ít nhất trong tâm trí của bố mẹ là như vậy, mau đi chụp ảnh cưới đi!”

Trần Ninh nhìn cả nhà Tống Sính Đình Đình cười nói vui vẻ, đáy lòng dâng lên cảm giác bát lực, Tống Sính Đình hiển nhiên không tin lời anh nói.

Bỏ đi, bỏ đi, nếu bọn họ đã không tin thì cứ không tin đi, thuận theo tự nhiên là được rồi!

Trần Ninh, Tống Sính Đình và những người khác đã đến bãi biển chuẩn bị chụp ảnh cưới.

Điều khiến gia đình Tống Sính Đình kinh ngạc là có hơn 2..

máy b4y chiến đấu đặc biệt được trang bị đầy đủ vũ khí trên bãi biển!

Ngoài ra còn có mười tám ky sĩ cưỡi ngựa oai phong!

Tống Sính Đình ấp úng hỏi Trần Ninh: “Đây… đây là chuyện gì vậy, họ cũng là diễn viên được tìm đến sao?”

Điễn Chử ở bên cạnh Trần Ninh lập tức cười nói: “Báo cáo phu nhân, đây đều là diễn viên được trả tiền thuê về để làm nền cho thiếu gia và thiếu phu nhân chụp ảnh cưới.”

Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đều tin là thật!

Tống Sính Đình bàng hoàng nói: “Trời ơi, trông họ như quân nhân thật sự vậy, đáng sợ quá!”

Điển Chử cười nói: “Họ đều là diễn viên chuyên nghiệp. Tôi đã mời họ từ xưởng phim Hoành Điếm về. Đạo cụ và kỹ năng diễn xuất đều thật, tuyệt đối giống như một đội quân thực sự.”

Tống Sính Đình cùng Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nhìn nhau, không nhịn được nói: “Trời ạ, chế tác lớn quá, vậy phải tốn rất nhiều tiền!”

Điển Chử cười nói: “Không sao đâu, thiếu soái không để tâm chút tiền này, đủ khả năng chỉ trả.”

Gia đình Tống Sính Đình trước đây đã từng thấy Trần Ninh chỉ rất nhiều tiền mua xe mua nhà nên lúc này thấy Trần Ninh chỉ mạnh tay để chụp ảnh cưới với Tống Sính Đình thì cả nhà Tống Sính Đình đều tin rằng điều đó phù hợp tác phong bình thường của Trần Ninh.

Cả nhà Tống Sính Đình không để ý Đồng Kha ở bên cạnh đang lén lút đảo mắt!

Đồng Kha biết hai ngàn binh lính này hoàn toàn không phải diễn viên của xưởng phim Hoành Điềm, trang phục và trang bị của họ cũng không phải đạo cụ, họ là lực lượng binh lính đặc biệt thực thụ, lực lượng đặc biệt Mãnh Long!

Chỉ có mười tám ky sĩ cưỡi ngựa chiến là có lai lịch còn đáng sợ hơn, chính là mười tám ky sĩ nỗi tiếng ở Bắc Cảnh.

Đồng Kha thở dài: Chao ôi, chị họ thật là quá hạnh phú!

c Vũ Tân Nguyệt lúc này đi tới rồi cung kính nói: “Trần tiên sinh, Trần phu nhân, chúng ta bắt đầu chụp ảnh cưới nhé!”

Trần Ninh và Tống Sính Đình gật đầu: “Được!”

Vũ Tân Nguyệt xứng danh là nhiếp ảnh gia nồi tiếng nhất thành phố Trung Hải, cô ấy đã giúp Trần Ninh và Tống Sính Đình chụp liền một hơi được rất nhiều bức ảnh cưới.

Trần Ninh và Tống Sính Đình chụp riêng và chung, một vài tắm thì chụp với bối cảnh là quân đoàn Mãnh Long và mười tám ky sĩ Bắc Cảnh, còn có không ít tấm chụp chung với Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ, Tống Thanh Thanh và mấy người nhà Đồng Kha.

Lúc đã chụp được khá nhiều thời gian rồi thì Triệu Vân, người đứng đầu mười tám ky sĩ Bắc Cảnh bị con ngựa sư tử Chiếu Dạ Ngọc dưới chân hí lên một tiếng dài sau đó lập tức tung người lên ném Triệu Vân xuống.

Sau đó, con ngựa trắng phi nước đại về phía chủ nhân Trần Ninh.

Biến cố này khiến cả nhà Tống Sính Đình sợ hãi.

Nhưng Trần Ninh lại khẽ mỉm cười, tiến lên một bước nghênh đón con chiến mã màu trắng, quay người lên ngựa, động tác thuần thục liền mạch như nước chảy mây trôi.

Sắc mặt Tống Sính Đình thay đổi rõ rệt, cô run giọng nói: “Trần Ninh, cần thận nó cũng sẽ ném anh xuống đất.”

Tuy nhiên, điều mà Tống Sính Đình và những người khác không ngờ là con ngựa trắng được Trần Ninh cưỡi này lại ngoan ngoãn đến kinh ngạc, hoàn toàn không hề có ý định hất tung Trần Ninh.

Ngồi trên ngựa, Trần Ninh vươn tay về phía Tống Sính Đình: “Anh từ nhỏ đã cưỡi ngựa, kỹ năng cưỡi ngựa khá được. Lên đây đi, anh dẫn em đi một vòng.”

Tống Sính Đình mở to hai mắt: “Thật sự có thể sao?”

Trần Ninh cười gật đầu: “Đương nhiên!”

Tống Sính Đình đỏ mặt, căng da đầu đưa tay về phía Trần Ninh.

Trần Ninh kéo Tống Sính Đình lên, hai tay càm cương ngựa vòng qua ôm Tống Sính Đình, trực tiếp phi nước đại.

: Sư tử Chiếu Dạ Ngọc hí lên một tiếng hào hứng tung vó chạy.

Tống Sính Đình cảm thấy như đang bay, hạnh phúc ngồi trong lòng Trần Ninh.

Ngay sau đó, Trần Ninh và Tống Sính Đình cùng ngồi trên lưng ngựa chạy ra khỏi bãi biển Vịnh Nguyệt Lượng. Điển Chử, quân đoàn Mãnh Long và nhóm nhiếp ảnh phía sau họ đều đã biến mắt.

Trần Ninh vừa mới dừng ngựa lại!

Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một số lượng lớn xe cộ.

Đám xe cộ đó thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình thì đều dừng lại ngay lập tức.

Ngay sau đó, Viên Tử Khiêm mang theo đám người Bạch Cốt, Quỷ Bộc và hàng trăm tên thuộc hạ lần lượt ra khỏi xe.

Viên Tử Khiêm cười lạnh: “Ha ha, Trần Ninh, chắc là anh không ngờ chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play