Chương 312: Em Vợ Tôi Không Sao Chứ?
Chín giờ tối, Trần Ninh cầm điện thoại lên, đang định gọi điện cho Tống Nguyên Minh của nhà họ Tống tỉnh thành, muốn bảo đối phương trả lại một tỉ lừa nhà họ Tống ở Trung Hải.
Nhưng anh vẫn chưa gọi điện, điện thoại của anh lại có chuông kêu.
Hóa ra Thạch Thanh – thuộc hạ của Đồng Thiên Bảo gọi điện tới, Thạch Thanh cung kính nói với Trần Ninh: “Anh Trần, vốn tôi không định tự tiện gọi điện quấy rầy anh.”
“Nhưng quán bar Blue Night đã xảy ra chút chuyện, tôi cần phải báo cáo với anh một chút.”
Trần Ninh hơi sửng sót, quán bar Blue Night xảy ra chuyện liên quan gì đến anh?
Anh bình tĩnh nói: “Nói!”
Thạch Thanh nói rõ đầu đuôi chuyện xảy ra.
Hóa ra, quán bar Blue Night là địa bàn Thạch Thanh phụ trách trông nom.
Tối nay Đổng Kha cùng mấy người bạn thân đại học tụ tập, cùng nhau đến quán bar Blue Night.
Đồng Kha trông xinh xắn, hơn nữa mấy người bạn của cô cũng là con gái, vì vậy một vài anh chàng có ý xấu trong quán bar liền nổi tà tâm với Đồng Kha.
Có một người tên Tống Tử Hào, lén bỏ thuốc vào trong rượu của Đồng Kha.
Đồng Kha sau khi uống rượu bị bỏ thuốc, bắt tỉnh nhân sự.
Tống Tử Hào tới tự xưng mình là bạn trai của Đồng Kha, muốn đưa Đỗng Kha đi.
Nhưng bị Thạch Thanh nhìn thấu.
Thạch Thanh ra lệnh cho đám thuộc hạ khống ché tên Tống Tử Hào lại, liền gọi điện báo cáo với Trần Ninh.
Thạch Thanh cẩn thận nói: “Anh Trần, tên kia tự xưng là bạn trai của em vợ anh. Nhưng chính mắt thuộc hạ em nhìn thấy hắn lén giở trò với cốc rượu, vì vậy em không dám để hắn đưa em vợ anh đi.”
Trần Ninh nghe vậy vội vàng hỏi: “Em vợ tôi không sao chứ?”
Thạch Thanh: “Không sao, cô ấy chỉ là bị thuốc làm xỉu, tạm thời bắt tỉnh nhân sự.”
“Nhưng cái tên Tống Tử Hào đó, tự xưng mình là công tử của nhà họ Tống tỉnh thành, còn kiên quyết nói hắn chính là bạn trai của em vợ anh.”
“Bọn em không cách nào khẳng định rốt cuộc hắn có phải là bạn trai em vợ anh không, tạm thời không tiện làm gì hắn.”
Trần Ninh nghe nói Đổng Kha không gặp nguy hiểm, có chút yên tâm, nói: “Thạch Thanh, cậu làm rất tốt, tôi lập tức qua xử lý chuyện này.”
Thạch Thanh biết thân phận của Trần Ninh, có được lời khen ngợi của Trần Ninh, cậu hưng phán tới cực độ, kích động nói: “Vâng vâng vâng, em đã khống chế tên Tống Tử Hào đó rồi, đợi anh Trần tới định đoạt.”
Trần Ninh cúp điện thoại, lập tức ra ngoài.
Rất nhanh, anh lái chiếc xe Honggdi, đến quán bar Blue Nighi.
Tất cả đèn trong quán bar đã được bật, âm nhạc cũng sớm đã bị tắt, khách đều bị đuổi ra ngoài.
Đồng Kha bắt tỉnh nhân sự nằm bò trên bàn, mấy cô gái tay chân luống cuống ở bên cạnh là mấy người bạn thân thời đại học của cô.
Cách đó không xa, một chàng trai trẻ tuổi mặc quần áo hàng hiệu Versace, đang dẫn theo mấy tên thuộc hạ, hung hăng ngang ngược chỉ vào mũi đám người Thạch Thanh mắng: “Mắt chó của chúng mày mù à, ai bảo chúng mày lo chuyện bao đồng, mày biết tao là ai không? Tao là thiếu gia của nhà họ Tống tỉnh thành!”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Nhà họ Tống tỉnh thành chẳng là gì ở chỗ này, tốt nhất cậu nên thu lại hành động kiểu công tử đó của cậu lại.”
Đám người Thạch Thanh nhìn thấy Trần Ninh, vội vàng đồng nhất nói: “Chào anh Trần!”
Trần Ninh bước tới bên cạnh Đỗng Kha, đỡ Đổng Kha dậy, khẽ gọi nói: “Tiểu Kha?”
Toàn thân Đồng Kha đỏ bừng, còn nóng lên, hơi thở như lan, bắt tỉnh nhân sự, người tinh mắt đều có thể nhìn ra cô ấy chắc chắn là bị người ta bỏ thuốc.
Trong mắt Trần Ninh thoáng hiện vẻ tức giận!
Anh ngẳng đầu nhìn máy tên Tống Tử Hào, lạnh lùng dặn dò Thạch Thanh: “Dám dùng thủ đoạn hạ tiện này với em vợ tôi.
Thạch Thanh, đánh gãy tay chân cậu ta cho tôi.”
Thạch Thanh nghe vậy, trầm giọng nói: “Vâng, thưa anh Trần.”
Thạch Thanh vừa vẫy tay, lập tức có mấy tên thuộc hạ như hỗ sói xông lên, đạp lấy đạp để vào Tống Tử Hào.
Còn có người lôi gậy đánh bóng ra, giơ lên thật cao, đang định đánh gãy tay chân Tống Tử Hào.
Nhưng chính vào lúc này, đột nhiên ở phía cửa truyền tới một tiếng gầm thét: “Dừng tay!”
Đám người Thạch Thanh nghe vậy, dừng lại động tác.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa quán bar.
Chỉ thấy một đôi vợ chồng trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, dẫn theo từng tốp thuộc hạ áo vest giày da, khí thế hung hăng bước vào.
Đôi vợ chồng trung niên này chính là bố mẹ của Tống Tử Hào, Tống Nguyên Minh và Lý Thục Cầm.
Tống Nguyên Minh nói với giọng bát thiện: “Ai dám động vào con trai tôi?”
Lý Thục Cầm hô lên một tiếng bi ai một cách khoa trương, sau đó xông tới, đây đám người Thạch Thanh ra, đỡ con trai Tống Tử Hào của bà ta lên.
Tống Tử Hào cũng ôm chặt Lý Thục Cầm, giọng run run nói: “Mẹ, những người này muốn đánh gãy tay chân con.”
Lý Thục Cầm như con gà mẹ bảo vệ con con, tức giận nói: “Ai dám động vào một sợi lông của con trai bảo bối của tôi, hôm nay tôi sẽ khiến kẻ đó chết.”
Khóe miệng Trần Ninh khẽ nhếch lên, châm chọc nói: “Hờ hờ, chỉ con trai nhà các người là bảo bối, con gái nhà người khác thì đáng đời bị con trai các người ức hiếp làm nhục sao?”
Đám người vợ chồng Tống Nguyên Minh dừng ánh mắt lên người Trần Ninh.
Tống Nguyên Minh nhìn thấy Trần Ninh, có chút kinh hãi, ánh mắt phức tạp nói: “Là cậu, Trần Ninh!”
Trước đây Trần Ninh từng dạy dỗ nhà họ Tống tỉnh thành, ngay cả Tống Lộc Đường – gia chủ của nhà họ Tống tỉnh thành nhiệm kỳ trước, cũng chết trong tay Trần Ninh.
Nếu lần này không phải bởi vì Trần Ninh đã đắc tội với Ba Triệt quân phiệt Thiên Trúc, Ba Triệt muốn đẩy Trần Ninh vào chỗ chết, Tống Nguyên Minh cũng không dám đến Trung Hải giở thói ngang ngược.
Trần Ninh cười lạnh nói: “Tống Nguyên Minh, tôi đang muốn tìm ông, không ngờ các người lại tới chọc giận tôi trước.”
“Cũng tốt, tối nay chúng ta vừa hay có thể tính sổ một chút.”
Tống Nguyên Minh hừ lạnh: “Cậu muốn tính số gì với tôi?”
Trần Ninh chỉ vào Đồng Kha đang bắt tỉnh nhân sự: “Con trai ông lén bỏ thuốc vào trong rượu của em vợ tôi, còn giả mạo làm bạn trai nó, muốn đưa nó đi để thực hiện hành vi xấu xa, món nợ này tính thế nào?”
Tống Nguyên Minh bĩu môi: “Cậu làm sao chắc chắn là con trai tôi bỏ thuốc?”
Thạch Thanh trầm giọng nói: ‘Chúng tôi có nhân chứng, còn có video camera có thể chứng minh.”
Vợ chồng Tống Nguyên Minh nghe vậy, biết không cách nào phản bác lại.
Lý Thục Cầm bảo vệ con trai, khinh thường nói: “Cho dù bỏ thuốc thì làm sao, không phải cũng không làm gì cô ta sao. Cô ta tỉnh lại thì không sao rồi, chẳng tổn hại chút nào.”
“Con trai tôi vẫn là một đứa trẻ, các người đừng dọa đến nó, nếu không tôi sẽ liền với các người.”
Đứa trẻ?
Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều bị lời nói này của Lý Thục Cầm làm cho ngây người.
Tống Tử Hào này cũng hơn hai mươi tuổi rồi, bà ta lại còn có mặt mũi nói con trai bà ta là một đứa trẻ?
Mọi người nhìn Tống Tử Hào trốn sau lưng Lý Thục Cầm, lại nhìn dáng vẻ bao che cực độ của Lý Thục Cầm.
Bọn họ cuối cùng cũng hiểu, hóa ra Tống Tử Hào là một đứa bé to xá!
c Tống Nguyên Minh chỉ có mỗi cậu con trai là Tống Tử Hào, lúc này ông ta cũng trợn mắt nhìn Trần Ninh: “Con trai tôi tuy rằng đã phạm sai lầm, nhưng không tạo nên tổn thất gì, cậu muốn thế nào?”
Trần Ninh bình thản nói: “Vừa rồi tôi đã nói, đánh gãy tay chân cậu ta, ý của tôi hiện giờ vẫn giống hệt như lúc trước.”
Lý Thục Cầm cả giận nói: “Cậu dám?”
Tống Nguyên Minh cũng trầm giọng nói: “Trần Ninh, cậu đừng ức hiếp người quá đáng, phải biết rằng tôi cũng không phải người dễ đối phó.”
“Các người ai dám động vào con trai tôi, hỏi thử một trăm thuộc hạ tinh nhuệ nhà họ Tống ở phía sau lưng tôi, xem thử bọn họ có đồng ý hay không?”
Tống Nguyên Minh vừa dứt lời, đám thuộc hạ phía sau ông ta đằng đẳng sát khí nói: “Ai dám động vào một sợi lông của thiếu gia, giết không tha.”
Trần Ninh cười hà hà nói: “Trí nhớ của nhà họ Tống tỉnh thành các người thật tệ, bây giò vẫn còn dám hống hách trước mặt tôi.
“Cuồng Phong, Nộ Lãng!”
Trần Ninh vừa dứt lời, lập tức có hai bóng hình lạnh lùng từ cửa bước vào.
Chính là Cuồng Phong và Nộ Lãng!
Trần Ninh cười híp mắt nói với Tống Nguyên Minh: “Tôi chỉ phái hai bọn họ chiến đấu với các người, nếu các người có thể đánh thắng hai thuộc hạ của tôi, tôi thả các người đi.”
Tống Nguyên Minh nghe vậy, vừa kinh hãi vừa tức giận.
Trần Ninh này thật là quá cuồng vọng, thật không coi ai ra gì.
Lại tùy tiện phái ra hai thuộc hạ liền muốn đánh bại một trăm thuộc hạ của ông ta.
Tống Nguyên Minh nén giận nói: “Tất cả thuộc hạ nhà họ Tống nghe lệnh, phế hai tên này.”
“Giết”
Nhóm thuộc hạ nhà họ Tống lập tức hét lên nhào về phía Cuồng Phong, Nộ Lãng.
Cuồng Phong giơ một nắm đắm, bịch một tiếng, đánh vỡ đầu của một đối thủ!
Nộ Lãng tung một cước nhanh như chóp, trực tiếp đá một đối thủ bay ngược lại, còn đụng ngã một đống người.
Tống Nguyên Minh thấy vậy, trọn to hai mắt, lộ ra biểu cảm khiếp sợ.
Hai tên này, cũng mạnh quá đi.
Điều ông ta không biết là, Cuồng Phong và Nộ Lãng, là hai cường giả cấp đại thiên vương dưới trướng Đông Hải Long Vương.
Cuồng Phong và Nộ Lãng không những thân thủ bất phàm, ra tay cũng vô cùng tàn nhẫn, không thích biến hóa chiêu thức, hoàn toàn dựa vào tốc độ và sức mạnh để nghiền nát và giành chiến thắng.
Hai người giống như hai con mãnh hỗ giết vào bầy cừu, đi xuyên qua kẻ địch, ra chiêu cực nhanh, sức mạnh bùng nỗ.
Những đám thuộc hạ tinh nhuệ đó của nhà họ Tống, tới tấp kêu thảm ngã xuống.
Chỉ trong chốc lát, hơn trăm cao thủ nhà họ Tống, tất cả đều ngã trong vũng máu.
Tống gia chỉ còn lại ba người Tống Nguyên Minh, Lý Thục Cầm và Tống Tử Hào vẫn đang đứng.
Trần Ninh lạnh lùng nhìn Tống Nguyên Minh: “Bây giờ, tôi muốn đánh gãy chân tay con trai ông, để thể hiện trừng phạt, ông còn có ý kiến gì không?”
Tống Nguyên Minh nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Trần Ninh, từ tận đáy lòng dâng lên một sự sợ hãi, ông ta có cảm giác, nếu ông ta cả gan nói nửa chữ không, Trần Ninh nhát định sẽ lập tức gi3t ch3t ông ta.
Ông ta miệng khổ sở, khó khăn nói: “Tôi… không có ý kiến.”
Trần Ninh hài lòng nói: “Rất tốt, Cuồng Phong, Nộ Lãng, ra tay!”
Lý Thục Cầm phát điên muốn ngăn cản, bị Cuồng Phong cho một cái tát đánh lật mặt.
Nộ Lãng ra tay nhanh như chớp, rắc rắc vài cái, bẻ gãy toàn bộ tay chân của Tống Tử Hào.
A…
Tiếng kêu thảm thiết của Tống Tử Hào vang khắp quán bar.
Mấy người bạn thân đại học của Đỗổng Kha vừa kinh hãi vừa ngưỡng mộ nhìn Trần Ninh, trong lòng ai cũng nghĩ: Anh rễ này của Đồng Kha thật bá đạo, thật ngu!