Chương 296: Tặng Nhà Họ Hải Một Món Quà Nhỏ!
Điễn Chử cung kính hỏi Trần Ninh: “Thiếu gia, xử lý thi thể của Lý Triệu Long như thế nào?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Gửi lại cho nhà họ Hải ở tỉnh Đông Hải và nói với họ rằng đây là món quà nhỏ tôi tặng cho nhà họ Hải.”
Điển Chử nghe vậy vô cùng kinh ngạ!
c Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đi theo Trần Ninh, anh ta biết nhà họ Hải hiển nhiên đã chọc giận Trần Ninh.
Có thể ngoài việc những người bên Đông Hải cứ liên tục gây rối gần đây, thì còn là do ân oán giữa Trần Ninh và nhà họ Hải.
Lần này, nhà họ Hải đã chọc giận Trần Ninh.
Rất có thể Trần Ninh đã chuẩn bị xử lý nhà họ Hải.
Giết Lý Triệu Long lần này chỉ là một món khai vị nhỏ trước khi bữa tiệc bắt đầu.
Điễn Chử nghiêm nghị nói: “Tuân lệnh, thuộc hạ sẽ phái người làm.”
Trần Ninh xua tay: “Đi đi, đồng thời sai người nhanh chóng thu dọn nơi này sạch sẽ, miễn cho lát nữa đừng hù dọa người nhà tôi.
Điễn Chử: “Vâng!”
Đồng Thiên Bảo đột nhiên nói: “Thiếu gia, vậy phải xử lý tên này thế nào?”
Trần Ninh nhìn theo hướng Đồng Thiên Bảo chỉ thì thấy Trương Tuần vẫn đang quỳ trên mặt đắt.
Trần Ninh sững sờ, tên nhóc Trương Tuần này từ đầu đến cuối thật sự vẫn đang quỳ!
Khi Trương Tuần nhìn thấy ánh mắt không máy thiện cảm của Điển Chử, Đổng Thiên Bảo và những người khác dỗổ dồn về phía anh ta thì lập tức nhớ đến hành vi vô lễ với Trần Ninh trong bữa ăn, mồ hôi lạnh trên trán lập tức tuôn rơi.
Anh ta không quan tâm đến việc chân mình đang tê dại, vội vàng quỳ xuống bò tới trước mặt Trần Ninh, run rẩy nói: “Trần tiên sinh, tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, đắc tội anh nhiều, cầu xin anh không tính toán với tôi, tha cho tôi một lần.”
Trương Tuấn thực sự sợ hãi, vừa rồi anh ta đã nhìn thấy sức mạnh của Trần Ninh.
Đám người Lý Triệu Long đều đã bị giết!
Nếu Trần Ninh muốn giết anh ta thì cũng chỉ là chuyện vung tay lên là được.
Trần Ninh nhìn Trương Tuấn đang quỳ trước mặt mình khóc lóc thảm thiết, khẽ cười rồi đưa tay đỡ đối phương dậy: “Trương tiên sinh đang nói cái gì vậy? Những thứ khác không nói nhưng vừa rồi anh đã xông lên nói muốn bảo vệ cả nhà tôi an toàn, tôi nên nói hai chữ cảm ơn với anh mới đúng.”
Ban đầu Trương Tuấn thực sự là bị ép mới xông lên cố gắng bảo vệ cả nhà Trần Ninh.
Nhưng sau khi biết rằng Lý Triệu Long là thái tử ở Đông Hải thì đã ngay lập tức quy phục, còn bị dọa sợ dến mức quỳ xuống cầu xin lòng thương xót.
Trần Ninh lúc này nói cám ơn anh ta khiến da mặt anh ta nóng như thiêu đốt, ngượng ngùng nói: “Tôi cũng không giúp được gì, thật xấu hỗ.”
Trần Ninh cười nói: “Haha, nhưng không phải là anh đã có gắng hết sức rồi sao?”
“Đi, chúng ta vào phòng bao tiếp tục uống hai ly.”
Trương Tuần nghe vậy có chút được ơn huệ mà kinh ngạc, liên tục nói: “Được, được!”
Trần Ninh và Trương Tuần đi về phía phòng bao, vừa cười vừa nói: “Nhân tiện, Đồng kha không thích anh. Tôi nghĩ nếu anh muốn ở cùng cô ấy thì có chút khó khăn. Tôi khuyên anh không nên ép buộc vấn đề tình cảm thì hơn.”
Trần Ninh thấy Đồng kha thật sự không thích Trương Tuấn chút nào, thậm chí Đồng Kha còn ghét bỏ Trương Tuấn.
Vì vậy, anh không thể nhịn được thuyết phục Trương Tuần dưa xanh hái không ngọt.
Không ngờ Trương Tuần lại hiểu lầm ý anh!
Trương Tuấn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trần Ninh, sau đó cười nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu rồi, Đồng tiểu thư là rau của Trần tiên sinh…”
Trần Ninh sững sờ một chút khi nghe thấy vậy: “Rau của tôi cái gì, anh đang nói cái gì vậy, cô ấy là em dâu của tôi!”
Trương Tuần gật đầu liên tục: “Đúng, đúng, đúng, cô ấy là em dâu của anh…”
Trần Ninh thực sự rất chán nản khi nghe vậy, Trương Tuấn này sẽ không nghĩ rằng anh có liên quan gì đến Đồng Kha chứ?
Anh không nhịn được định giải thích với tên này, nhưng sau khi nghĩ lại, anh và Đồng Kha đều trong sạch.
Mà Trương Tuấn lại không phải là bạn trai của Đồng Kha cũng như người nhà của Đồng Kha, vậy tại sao anh phải giải thích với Trương Tuấn?
Hơn nữa, để giải thích điều này, có những lúc càng giải thích càng rối rắm.
Đơn giản, Trần Ninh không thèm nói chuyện vô nghĩa với Trương Tuấn nữa.
Trần Ninh và Trương Tuấn bước vào phòng bao, đó là một phòng bao sang trọng ngày thường Đồng Thiên Bảo chuyên sử dụng.
Không chỉ trang trí rất trang nhã mà điều kiện cách âm cũng rất hiệu quả.
Ăn bên trong thì dù có bắn giết đánh nhau bên ngoài thì bên trong cũng không nghe thấy gì.
Vì vậy, mấy người Tống Sính Đình, Tống Trọng Mưu, Mã Hiểu Lệ, và Đồng Kha bên trong căn bản không biết rằng đã có một cuộc chiến như Tu La địa ngục ở bên ngoài.
Nhìn thấy Trần Ninh và Trương Tuần vẫn ồn, họ đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Tống Sính Đình đích thân chuẩn bị đồ ăn cho Trần Ninh, tò mò hỏi: “Trần Ninh, mấy người gây rối đã đi hết chưa?”
Trần Ninh cười nói: “Đi hết rồi!”
Tống Sính Đình tò mò hỏi: “Những người đó trông rất dữ tợn, miệng luôn đòi chém giết. Làm thế nào Trần Ninh anh có thể thuyết phục họ rời đi2”
Trần Ninh chỉ vào Trương Tuấn bên cạnh và cười nói: “Tất cả những chuyện này phải cảm ơn Trương thiếu. Ở Đông Hải này vẫn là Trương thiếu lợi hại. Anh ấy chỉ bằng một cuộc điện thoại là có thể gọi được các nhân vật lớn ở Đông Hải đến sau đó đóng băng đám người đến gây rắc rối.”
“Cuối cùng, những tên đó đã bị thế lực của Trương thiếu đuổi từng tên từng tên lưu manh một rời đi.”
Tống Sính Đình và những người khác thi nhau nhìn Trương Tuấn, ngạc nhiên nói: “Hóa ra là Trương thiếu đã đuổi mấy người đó đi. Chúng tôi thực sự cảm ơn Trương thiếu.”
Nếu là những ngày bình thường, cái đuôi của Trương Tuấn đã vềnh lên trời từ lâu trước sự ngưỡng mộ và biết ơn của mọi người.
Nhưng hiện tại, anh ta xấu hổ không dám vạch trần lời nói dối của Trần Ninh, chỉ có thể căng da đầu nhận lời cảm tạ của mọi SN Na – : £ N TU Sa VN SE VƑ người, xâu hồ nói: “Không có chuyện gì, chỉ cân tôi có thê giúp được là tôi sẽ giúp.”
Đồng Kha nhìn Trương Tuấn vẻ mặt mắt tự nhiên, rồi nhìn Trần Ninh, người luôn tươi cười bình tĩnh.
Trong lòng cô ấy hừ lạnh một tiếng, đám người Đông Hải đó đằng đẳng sát khí, lúc đó Trương Tuấn còn kinh hãi quỳ xuống.
Nếu Trương Tuấn có đủ sức mạnh để khiến những người đó sợ hãi, tại sao anh ta lại phải sợ hãi quỳ gối trước bọn chúng?
Cô nghĩ thầm: Theo suy đoán của mình, nhất định chính là anh rễ đã khiến đám người đó sợ hãi. Anh rễ thật là quá lợi hại.
Ngày hôm sau, khu dân cư Long Cung cao cấp, thành phố Thượng Hàng, tỉnh Đông Hải.
Biệt thự nhà họ Hải, trong thư phòng.
Hải Bình Triều tràn đầy tức giận nhìn lão quản gia già gù trước mặt, kinh ngạc nói: “Ông đang nói cái gì vậy, con trai nuôi của tôi là Lý Triệu Long đã bị Trần Ninh gi3t ch3t.”
“Đám thuộc hạ mà nó đẫn theo cũng bị xóa số toàn bộ?”
Lão quản gia gù A Quý cúi đầu, cần thận nói: “Đúng vậy, lão gia, Trần Ninh này thực sự lợi hại hơn chúng ta tưởng rất nhiều.”
Hải Bình Triều sửng sốt: “Trần Ninh, tên nhóc con này, năm đó sớm đã bị nhà họ Trần đuồi ra khỏi nhà.”
“Biến mất mười năm, không những không chết, còn lăn lộn cũng ra gì.”
A Quý ngập ngừng nói: “Trần Ninh không chỉ giết Lý Triệu Long và những người khác, mà còn thốt ra những lời lẽ ngông cuồng…”
Hải Bình Triều vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nói!”
A Quý cúi đầu: “Lão nô không dám nói.”
Hải Bình Triều tức giận nói: “Tôi cho ông nói!”
A Quý nhanh chóng trả lời: “Sau đó Trần Ninh nói, đây là món quà nhỏ hắn ta tặng cho nhà họ Hải.”
Hải Bình Triều nghe vậy vô cùng kinh ngạc, tặng nhà họ Hải một món quà nhỏ, đây là ý gì?
Xem ral Người đã bị trục xuất khỏi Trần gia là Trần Ninh đó vẫn luôn ghi hận em họ Hải Tâm đó!
Trần Ninh thậm chí còn hận luôn cả nhà họ Hải.
Hải Bình Triều do dự, lấy điện thoại di động ra, bám số cho em họ của ông ta.
Một lúc sau, điện thoại được kết nồi.
Giọng Hải Tâm từ trong điện thoại truyền đến: “Anh họ, làm sao lại có thời gian liên lạc với em vậy, thật hiếm có.”
Hải Bình Triều không giấu giếm, trực tiếp nói với em họ của ông ta chuyện của Trần Ninh.
Sau đó, ông ta cau mày nói: “Nhà họ Hải chúng tôi đã làm tất cả mọi thứ trong khả năng của mình để giúp cô kết hôn với hào môn Trần gia ở Bắc Cảnh khiến mẹ con Trần Ninh bị trục xuất khỏi nhà họ Trần.”
“Bây giờ, Trần Ninh đã xuất hiện trở lại rồi, và có vẻ còn rất thù địch với nhà họ Hải của chúng tôi.”
Đầu dây bên kia im lặng.
Một lúc sau, Hải Tâm lạnh nhạt nói: “Người đi mòn cả giày sắt cũng không tìm thấy đâu bây giờ lại tự nhiên xuất thiện. Em đã phái người đi điều tra nhiều năm rồi mà không có tin tức gì về cậu ta. Hiện tại cậu ta lại xuất hiện, đúng là theo ý muốn của em.”
“Anh họ, phải loại bỏ Trần Ninh bằng mọi giá.”
Hải Bình Triều cười nói: “Đây là chuyện đương nhiên. Lúc Trần Ninh bị đuổi khỏi nhà họ Trần không có gì. Cho dù mấy năm nay có lăn lộn ra được chút thành tích thì cũng chẳng là gì trước mặt gia tộc họ Hải khổng lồ của chúng ta.”
“Tôi muốn tiêu diệt cậu ta, chẳng qua chỉ cần vung tay một cái.”
“Lần này tôi gọi điện thoại cho cô, chỉ là để nói cho cô một tiếng mà thôi.”
Cho dù để thông báo hay để ghi công, Hải Bình Triều và Hải Tâm đều tự hiểu trong lòng.
Hải Tâm cười nhẹ: “Anh đã giúp em tiêu diệt Trần Ninh, em nợ anh một nhân tình.”
Hải Bình Triều cười nói: “Em họ yên tâm đi, anh nhất định sẽ gi3t ch3t Trần Ninh trong vòng một tháng.”
Hải Tâm xinh đẹp nói: “Được rồi, em đang chờ tin vui của anh.”