*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 270: Cậy Đông Bắt Nạt Ít,

Không Tồn Tại Đâu “Giết!”

Hai người Câu Tử và Cuồng Ngưu, dẫn đầu đánh về phía Trần Ninh.

U Linh ngược lại chậm hơn một nhịp!

Không phải vì thực lực của U Linh không bằng hai người kia, mà là hoàn toàn trái ngược.

U Linh tồn tại thực lực mạnh nhất trong tứ đại chiến tướng của nhà họ Đặng, một mình hắn ta có thể đánh bại ba người còn lại.

Hắn không thèm cùng Câu Tử, Cuồng Ngưu liên kết vây đánh Trần Ninh, cố ý lùi động tác chậm một nhịp.

“Tôi cho anh đồ ít máu!”

Cái móc câu sắt sắc nhọn trên cánh tay phải của Cầu Tử, mạnh mẽ hướng về phía Trần Ninh móc cỗ lại.

Cuồng Ngưu cũng giương cánh tay phải cơ bắp nở ra cuồn cuộn, một quyền đầu tiên, khí thế như đánh về phía Trần Ninh .

Trong hiện trường tất cả người của nhà họ Tống đều căng thẳng, Tống Sính Đình càng không nhị được giọng run rầy nói: “Trần Ninh cần thận!”

Trần Ninh giơ tay trái lên, tóm lấy cái móc câu đoạt mạng của Câu Tử.

Đồng thời một quyền ở tay phải vung lên, đón lấy năm đắm của Cuỗồng Ngưu.

Phịch!

Hai nắm đắm của Trần Ninh và Cuồng Ngưu chạm vào nhau.

Xương bàn tay của Cuồng Ngưu trong chớp mắt đã vỡ tan tành, cả bàn tay sưng lên thành cái bánh bao, r3n rỉ thảm thiết lùi lại.

Câu Tử vô cùng hoảng sợ, dùng lực kéo móc sắt trở về. Nhưng hắn dùng hết khí lực của bản thân, lại không xê nhích một chút nào.

Tay trái Trần Ninh kéo nhẹ một cái, liền lôi cả người Câu Tử quay lại, một chân bay lên, đá trúng ngực của Câu Tử.

Phich!

Cả người Câu Tử giống như dây diều bị đứt lảo đảo bay đi, ở trên không trung phun ra một hụm máu tươi. Lúc rơi xuống mặt đất, đã là một xác chết.

Trong hiện trường tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này, đều lộ ra biểu cảm kinh hãi.

Nhát là Đặng Hải Vinh, đơn giản nói là chết đứng người.

Công phu này trong chớp mắt, thuộc hạ của hắn tứ đại chiến tướng, không chết thì bị thương.

Trần Ninh này thật quá khủng khiếp rồi!

Vùi Một đường bóng đen vút đến phía Trần Ninh, chính là U Linh người có thực lực mạnh nhất trong tứ đại chiến tướng, bắt đầu ra tay rồi.

Tốc độ của U Linh vô cùng nhanh, không hồ danh là U Linh.

Tất cả con mắt của mọi người, thậm chí không có cách chộp được bóng hình của hắn, chỉ có thể nhìn thấy mờ nhạt một đường ảo ảnh trùng trùng điệp điệp, vút đến chỗ Trần Ninh.

U Linh mặc một áo khoắc màu đen, mặt đeo mặt nạ màu trắng, tay nắm một đoản kiếm không lộng lẫy nhưng sắc bén kì dị.

Đoản kiếm đó giống như độc xà phun tín, ở góc độ xảo quyệt trí mạng, như chớp xước qua động mạch ở gáy Trần Ninh.

Trần Ninh hơi lùi lại một bước nhỏ, vừa đúng lúc tránh khỏi lưỡi đao sắc bén của U Linh.

U Linh như hình theo bóng, đuổi mãi không ngừng, đoản kiếm một lần nữa cắt tới.

Trần Ninh vẫn lùi lại một bước như cũ, cái cổ từ đều đến cuối đều duy trì khoảng cách một mili mét với đoản kiếm của U Linh.

Cứ một mili mét ngắn ngủi như thế, khiến đoản kiếm của U Linh không có cách nào chạm được vào Trần Ninh.

U Linh hành động cực kì nhanh, trong nháy mắt liên tục công kích bảy lần, lưỡi đao mhanh đén mức khiến người ta hoa hết cả mắt.

Trân Ninh chỉ là lùi vê sau bảy bước vô cùng nhỏ, con rắn độc U Linh tấn công bảy lần, toàn bộ đều xôi hỏng bỏng không.

Tiếp đó, Trần Ninh bắt đầu đánh lại, một chân cao cao đá ra, long trời lỡ đất.

Đùng!

Cái mặt nạ trên mặt U Linh, bị đá đến nát vụn, đồng thời bay tung tóe còn có huyết thanh trắng đỏ.

U Linh đến tiếng kêu cũng không kịp phát ra, cứ vậy mà bị Trần Ninh một chân đá chết.

Cái gì?

Đặng Hải Vinh nghẹn họng nhìn trăn trối, hận một nỗi không thể đem con ngươi căng ra, để nhìn rõ cảnh trước mắt, rốt cuộc là thật hay giả!

U Linh là người từ nhỏ ở căn cứ sát thủ phía tây được đào tạo thành sát thủ siêu cấp. Lúc trước ở phía tây giết người vô số, nhà họ Đặng có ân với U Linh, do đó sau khi hắn từ bỏ làm sát thủ, quay về Hạ Hoa tình nguyện ở nhà họ Đặng làm gia thần.

Nhà họ Đặng lúc trước cũng gặp được rất nhiều đối thủ lợi hại, nhưng chỉ cần U Linh ra mặt, là không có gì không làm được.

Không ngờ lần này, đến U Linh cũng bị Trần Ninh một chân đá chết rồi.

Nhà họ Tống nhìn thấy Trần Ninh thắng rồi, mỗi người đều không nhịn được lộ ra sắc vẻ vui mừng.

Nhưng bọn họ vẫn chưa kịp vui mừng, Đặng Vinh Hải thẹn quá hóa giận rồi.

Đặng Hải Vinh oán độc nhìn về phía Trần Ninh, một bên thì vỗ tay, một bên oán hận nói: “Chả trách anh không xem nhà họ Đặng Đông Hải chúng tôi ra gì, hóa ra vì thân thủ kiên cường như vậy.”

“Có điều thân thủ anh mạnh hơn thì sao nào?”

miệng hơi nhếch lên một lúc: “Cậy đông bắt nạt ít, không tồn tại đâu.”

“Tôi vừa rồi có nói, khi người trợ giúp của tôi vẫn chưa đến thì cho các người chạy thoát thân.”

Đặng Hải Vinh cười lạnh: “Người trợ giúp của anh?”

“Hà hà, anh muốn học theo Gia Cát Lượng xướng kế thành không dọa bọn tôi lùi lại à?”

“Lưu Hồng và Trần Bá đều bị bọn ta giết rồi, còn ai có gan dám giúp anh?”

Bọn người Tống Thanh Tùng giống như người chìm vào biển nước, bám vào một cái phao cứu sinh, tất cả đều hướng về Trần Ninh.

Tống thanh Tùng sốt ruột đến độ xoay vòng quanh, lo lắng vạn phần nói: “Trần Ninh, cậu vẫn luôn nói có thể bảo vệ nhà họ Tống chúng tôi bình an vô sự.”

“Cậu vẫn luôn nói có người giúp đỡ, người trợ giúp của cậu rốt cuộc đang ở đâu vậy?”

Bọn người Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bình, cũng ào ào phẫn nộ chất vấn người trợ giúp của Trần Ninh rốt cuộc đang ở đâu?

Trần Ninh rập rà rập ròn nghe thấy, phía xa truyền đến tiếng động cơ kêu ầm ï. Khóe miệng anh nhếch lên: “Nếu như tôi đoán không sai, bọn họ hình như đã đến rồi.”

Đến rồi!

Cả nhà nhà họ Tống vừa mừng vừa sợ, đồng thời vẫn còn hoài nghi, Trần Ninh nói thật hay giả.

Bọn người Đặng Hải Vinh và Vương Dao, lúc này sắc mặt có chút biến đổi.

Bởi vì đúng thật là có người đến!

Đến là một đoàn xe!

Từng chiếc từng chiếc xe màu đen có rèm che, gào thét mà đến.

Sau đó nhìn thấy một người đàn ông có thân hình khôi ngô, mang theo hai trăm người thuộc hạ mặc tây phục màu đen, từ trên xe bước xuống.

Người đàn ông khôi ngô này, chính là Đỗng Thiên Bảo.

Đồng Thiên Bảo bước nhanh đến trước mặt Trần Ninh, cung kính dị thường nói: “Anh Trần, thuộc hạ đến chậm, xin hãy giáng tội.”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Không, cậu đến vừa đúng lúc.”

Đặng Hải Vinh nhìn chỉ thấy đến Đổng Thiên Bảo, với lại Đổng Thiên Bảo chỉ mang hai trăm thuộc hạ đến. Hắn ta cười nhạt: “Tôi lại tưởng Trần Ninh có bao nhiêu người trợ giúp cơ, hóa ra chỉ là đến hai ba con mèo nhỏ, anh tưởng rằng dựa vào mấy người bọn họ, là có thể bảo vệ được anh sao?”

Trần Ninh mỉm cười đáp: “Tôi cũng đâu có nói tôi chỉ có một người giúp đỡ!”

Lời Trần Ninh vừa nói xong, phía xa từng chiếc xe đặc công cần màu đen, gào thét đi tới.

“Nhanh! Nhanh! Nhanh!”

Từ xe đặc cần đi xuống một người mặc chiến phục màu đen, trong tay cầm súng xung kích, đeo kính râm cùng khẩu trang màu đen của chiến sĩ đặc công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play