Chương 253: Không Nể Mặt Như Vậy?
Một cuộc điện thoại liền thả người, còn đem Trần Ninh đến nhận tội.
Ngay khi Tiêu Kiến Khang nói ra lời này, tất cả mọi người lập tức cổ vũ.
Người nhà họ Tiêu nhìn Tiêu Kiến Khang đầy ngưỡng mộ, Tiêu lão gia lại càng tự hào hơn.
Ngay cả Mitsui Takeshi cũng đến chào hỏi một cách lịch sự: “Chào anh Tiêu.”
Trước đó, ai trong nhà họ Tiêu cũng muốn lấy lòng Mitsui Takeshi.
Bây giờ đến lượt Mitsui Takeshi lấy lòng Tiêu Kiến Khang.
Trước lời chào hỏi của Mitsui Takeshi Tiêu Kiến Khang cũng chỉ gật nhẹ đầu mà thôi.
Suy cho cùng thân phận thị trưởng Kinh Thành của ông ta cũng được phơi ra ở đây, cho dù Mitsui Takeshi là người đứng đầu tập đoàn nỗi tiếng của Nhật Bản ông ta cũng không để ý.
Tiêu lão gia cười híp mắt hỏi thăm con trai, biết quân đội khi nào mà có thể bảo họ thả người?
Tiêu Kiến Khang cười nói: “Diêu Dương trước nay sống trong nhung lụa quen, đoán chừng bị bắt sẽ ăn không ngon ngủ không yên, con liền gọi cho tướng quân Lưu Chấn Bình.”
Quần chúng và cả Mitsui Takeshi nghe vậy đều vô cùng mong đợi.
Tiêu Kiến Khang nhận điện thoại từ trong tay thư ký, đích thân gọi điện cho số điện thoại riêng của Lưu Chắn Bình.
Lúc này Lưu Chân Bình chưa có ngủ, đang chơi cờ cùng Tham mưu Ngũ Quốc Quyền.
Nhìn thây số điện thoại gọi đến hiển thị là của Tiêu Kiến Khang, Lưu Chấn Bình không có vội nghe máy mà cười như không nhìn Ngũ Quốc Quyền: “Ha, Tiêu Kiến Khang gọi điện thoại cho tôi rồi.”
Ngũ Quốc Quyền nghịch quân cờ màu đen trong tay, cười nói: “Trước đây Trần Ninh động thủ với Đường Bắc Đầu, tôi biết ngay Tiêu gia và Trần Ninh sớm muộn cũng xảy ra mâu thuẫn.”
“Bây giờ, Tiêu Kiến Khang đích thân gọi điện cho tướng quân, chắc là đoạn thời gian này Tiêu gia bị Trần Ninh chỉnh đốn cho không ít, Tiêu Kiến Khang không nhịn được nữa đành đích thân ra tay.”
Ngũ Quốc Quyền nói: “Tiêu gia là con rắn đầu đàn của phương Nam, tướng quân người ngồi phương Nam, thường xuyên giao thiệp với người nhà họ Tiêu. Tiêu Kiến Khang còn là thị trưởng Kinh Thành, trong thành có địa vị cao, không nên gây xích mích.”
“Trần Ninh là thiếu tướng Bắc Cảnh, thân phận trong quân đội vinh quang, hiển hách, tướng quân và thiếu tướng tình cảm hời hợt, cũng không thể đắc tội.”
*Vì vậy thuộc hạ nghĩ rằng, tướng quân không can thiệt vào việc này là được.”
Lưu Chấn Bình mỉm cười không nói gì thêm, ấn nút nghe, nghe điện thoại của Tiêu Kiến Khang.
Tiêu Kiến Khang và Lưu Chấn Bình có quen biết, quan hệ cũng gọi là tạm được, vì vậy cũng không giấu diếm gì, mở đầu liền nói luôn.
Em trai hắn ta Tiêu Diêu Dương bị Trần Ninh dùng quan hệ với quân đội bắt đi, ông ta hi vọng Lưu Chấn Bình thả người và trừng phạt Trần Ninh.
Lưu Chắn Bình cười nói: “Anh Tiêu, chúng ta là quan hệ gì cơ chứ, anh đưa ra ý kiến tôi nhất định sẽ xử lý.”
Điện thoại Tiêu Kiến Khang đang mở loa ngoài, những người xung quanh đều nghe rõ.
Nghe thấy Lưu Chấn Bình nói, ai ai cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng, vô cùng tự hào về Tiêu Kiến Khang.
Tiêu Kiến Khang thấy Lưu Chấn Bình nễ mặt mình như vậy, ông ta vô cùng đắc ý.
Nhưng vừa nói xong câu đó, Lưu Chấn Bình vội vang bổ sung thêm một câu: “Có điều, chuyện này có chút khó giải quyết.”
Nụ cười tự mãn trên mặt Tiêu Kiến Khang lập tức đông cứng lại, khế cau mày hỏi: “Lưu tướng quân, anh nói vậy là có ý gì?”
Lưu Chấn Bình giải thích: “Quân đội Giang Nam thì tôi nói được.”
“Nhưng binh đoàn bắt em trai anh Tiêu Diêu Dương không thuộc quan đội Giang Nam của tôi, mà là thuộc quân đội Bắc Cảnh.”
Tiêu Kiến Khang cau mày: “Quân đội Bắc Cảnh sao có thể xuất hiện ở phương Nam chúng ta.”
Lưu Chấn Bình cười nói: “Đến đây tham gia diễn tập, anh biết Trần Ninh giải ngũ khỏi quân đội Bắc Cảnh, hơn nữa quan hệ với Vương Đạo Phương rất tốt…”
Tiêu gia sớm đã điều tra thân phận của Trần Ninh, theo như tài liệu mà bọ họ tra được: Trần Ninh trước đây là quân sĩ của Vương Đạo Phương, sau khi giải ngũ thiếu tướng Vương Đạo Phương chăm sóc Trần Ninh.
Trần Ninh ở Giang Nam máy lần gây chuyện đều là Vương Đạo Phương phái quân đến giúp Trần Ninh giải vây.
Tiêu Kiến Khang: “Ý của Lưu tướng quân là lần này là quân Bắc Cảnh đang giúp đỡ Trần Ninh?”
Lưu Chấn Bình cười nói: “Đúng là như vậy, bắt em trai anh là quân Bắc Cảnh, tôi chỉ quản được quân Giang Nam, vì vậy hơi khó giải quyết.”
“Nếu như tôi động đến quân Bắc Cảnh, thiếu tướng Bắc Cảnh nhà người ta chắc chắn nghĩ rằng tôi muốn kiếm chuyện, anh nghĩ có đúng không?”
Tiêu Kiến Khang nói: “Nhưng Trần Ninh bắt em trai tôi, Trần Ninh còn đánh thương mấy đồ đệ nhà họ Tiêu chúng tôi, chuyện này nhất định phải xử lý.”
Lưu Chấn Bình nói: “Như vậy đi, chuyện này tôi không can thiệp, tôi chỉ bảo đảm quân đội Giang Nam ở phe trung lập, không giúp bên nào cả, được không?”
Tiêu Kiến Khang nhíu mày hỏi: “Vậy Vương Đạo Phương?”
Lưu Chấn Bình cười nói: “Vương Đạo Phương trước đây là người Bắc Cảnh, bây giờ được điều điến Giang Nam, là thuộc hạ của tôi. Tất cả thuộc hạ của tôi đều không được phép tham gia chuyện này.”
Tiêu Kiến Khang nghe vậy cười mãn nguyện, Vương Đạo Phương cũng không thể giúp Trần Ninh.
Vậy thì chỉ dựa vào đội quân Bắc Cảnh cỏn con đến đây tham dự diễn tập có thể bảo vệ được Trần Ninh ư?
Ông ta cảm ơn Lưu Chắn Bình, sau đó tìm cách liên lạc với chỉ huy Điển Chử, chỉ huy đội quân Mãnh Long.
Tiếp đó, ông ta gọi điện thoại cho Điển Chử, yêu cầu Điển Chử thả người.
Lúc này Điển Chử vừa mới trói đám người Tiêu Diêu Dương lại, nhìn thấy điện thoại có một số lạ gọi đến, anh cau mày nhắn nghe.
Điện thoại đã kết nói, từ điện thoại truyền đến một giọng nói uy nghiêm: “Tôi là thị trưởng Kinh Thành Tiêu Kiến Khang, anh chính là chỉ huy của đội quân Mãnh Long, thiếu tá Điển Chử?”
Điển Chử nghe thấy là người nhà họ Tiêu, khóe miệng hơi nhéch lên, hỏi: “Đúng vậy, có chuyện gì?”
Tiêu Kiến Khang trầm giọng nói: “Tôi vừa gọi điện thoại cho chỉ huy của quân đội Giang Nam, tướng quân Lưu Chấn Bình, Lưu tướng quân nói việc em trai tôi bị bắt không liên quan đến anh ta. Có phải là quân đội của các anh từ Bắc Cảnh đến, tự ý bắt em trai tôi đi?”
Điển Chử cười: “Ừ, có việc gì sao?”
Có chuyện gì sao?
Tiêu Kiến Khang trợn tròn mắt không thể tin được, Tướng quân Lưu Chấn Bình nói chuyện với ông ta còn rất lịch sự, một thiếu tá nhỏ bé như Điển Chử mà lại dám mạnh miệng nói chuyện với ông ta như thế?
Người nhà họ Tiêu, cũng như Mitsui Takeshi và đoàn tùy tùng đưa mắt nhìn nhau.
Tiêu Kiến Khang sắc mặt trầm xuống, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, hắn lạnh lùng nói: “Có chuyện gì sao? Các người làm loạn, tôi yêu cầu các người mau thả người, nếu không thì hậu quả tự chịu.”
Điển Chử tùy tiện nói: “Thả người, không có cửa. Trừ khi Trần Ninh nói tha cho Tiêu gia các người, nếu không thì đừng có mơ.”
Mẹ kiếp!
Một tên thiếu tá cỏn con mà kiêu ngạo như thế.
Tiêu Kiến Khang thái dương đột nhiên nhói lên, tức giận nói: “Vị thiếu tá này, quân đội của cậu chỉ có hai nghìn người, Tiêu gia chúng tôi tùy tiện có thể cử ra 20 nghìn người.”
“Lưu tướng quân đã nói sẽ không giúp các người, cậu có tin nhà họ Tiêu chúng tôi có thể đem cả đội quân của các người hạ gục.”
Điển Chử cười nói: “Tôi vẫn là câu đó, Trần Ninh nói thả người thì tôi sẽ thả người, ông có chuyện gì thì nói với Trần Ninh đi.”
Nói xong, Điển Chử trực tiếp cúp điện thoại.
Tiêu Kiến Khang cảm thấy bị xúc phạm nặng nè, nói chính xác hơn là ông ta bị tát thẳng vào mặt.
Lưu Chấn Bình nói chuyện với anh ta đều khách khí, Điển Chử tên thiếu tá cỏn con này, vậy mà không để cho ông ta chút mặt mũi nào.
Vừa rồi ông ta còn khoe khoang với mọi người, nói quân đội thả người đồng thời trói Trần Ninh đem đến trừng phạt.
Bây giờ Điển Chử không thèm nễ mặt ông ta, Tiêu Kiến Khang cảm thấy da mặt như phát hỏa.
Tiêu Niên mở miệng nói: “Bác cả, tên thiếu tá nhỏ này vậy mà không coi người ra gì.”
Đúng vậy, chuyện này đã vả vào mặt Tiêu Kiến Khang chát chát.
Tiêu Kiến Khang nhìn chằm chằm Tiêu Niên.
Tiêu lão gia trách móc: “Đây không phải chỗ cho một tên tiểu bối nói chuyện, cút ra chỗ khác.”
Mặt Tiêu Niên trắng bạch, hốt hoảng lui ra khỏi phòng khách.