Chương 26: Roman Conti Khách sạn Quân An, trong phòng bao phi thúy.
Tào Kiến Bân đã hơn 50 tuổi, cơ thể béo mập, đang uống rượu vang cùng Tống Hạo Minh, Cát Mỹ Lệ, xung quanh còn có máy vệ sĩ mặc vest nghiêm chỉnh, hai tay chắp sau lưng.
Cát Mỹ Lệ lúc này đứng bên cạnh Tào Kiến Bân, đích thân cúi mình rót rượu cho ông ta, nịnh nọt: “Ông chủ Tào, vợ chồng chúng tôi đều là vãn bối, sau này trưởng bối như anh phải quan tâm tới những vãn bối nhỏ chúng tôi đấy.”
Tào Kiến Bân cười tít mắt nhìn Cát Mỹ Lệ mặc sườn xám, lúc nhận lấy ly rượu từ tay cô ta, không động tĩnh mà vuốt tay cô ta hai cái, nói ái muội: “Ha ha, lão Tào tôi không có ưu điểm nào, chỉ thích giao lưu với người trẻ tuổi như mấy người, đặc biệt thích chăm sóc kiểu hậu bối xinh đẹp như Cát tiểu thư đây, ha ha ha.”
Cát Mỹ Lệ nũng nịu: “Đáng ghét!”
Tống Hạo Minh ở bên cạnh cười ngốc theo.
Vào lúc này đột nhiên truyền tới hai tiếng gõ cửa nhẹ.
Sau đó cửa phòng bao được mở ra, một nhân viên phục cụ dẫn một đôi trai tài gái sắc vào.
Nhân viên phục vụ cung kính nói: “Tào tiên sinh, Tống tiểu thư tới rồi.”
Thì ra người đi vào chính là Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Tống Sính Đình đi vào mới biết thì ra không những chỉ có ông chủ Tào ở đây, còn có hai vợ chồng Tống Hạo Minh và Cát Mỹ Lệ.
Từ sau khi cả nhà cô bị đuồi ra khỏi gia tộc, cô liền hoàn toàn không có chút thiện cảm nào với người của gia tộc Tống Thị.
Lúc này nhìn thấy Tống Minh Hạo và Cát Mỹ Lệ, cô ngắn ra, sau đó lành lạnh nói: “Các người cũng ở đây à, không phải người một nhà không vào cùng một cửa, nếu như các người ở đây, vậy thì tôi không có lý do ở lại nữa, cáo từ.”
Cô vừa nói xong, liền muốn cùng Trần Ninh rời đi.
Nhưng Tống Minh Hạo lại đứng dậy, cố ý nói: “Tống Sính Đình, cô hà tất như vậy?”
Cát Mỹ Lệ cũng nói: “Đúng thé, tối nay cô tới bàn chuyện đầu tư cùng ông chủ Tào đúng không? Trong công việc, cô xen lẫn tình cảm cá nhân vậy là cô không đúng rồi.”
Tào Kiến Bân lúc này cũng đi tới, cười ha ha nói: “Tống tiểu thư, tình cảm là tình cảm, làm ăn là làm ăn. Tôi lần này chuẩn bị đầu tư một khoản lớn vào hạng mục công trình của cô, còn chủ động mời cô gặp mặt. Cô lại vừa tới liền muốn đi, cái này có chút không nễ mặt Tào mỗ tôi rồi nhỉ?”
Tống Sính Đình cũng cảm thấy, làm ăn không thể dùng tình cảm làm việc, bây giờ nguồn vốn công ty eo hẹp, cần gấp có tập đoàn đầu tư.
Hơn nữa, Tào gia là hào môn hàng đầu Trung Hải, Tào Kiến Bân đều có máu mặt trong hai giới hắc bạch.
Nếu đắc tội ông ta, vậy thì cô căn bản đừng nghĩ tới làm ăn ở Trung Hải nữa.
Cô ép buộc mình bình tĩnh, nặn ra nụ cười, nói: “Ông chủ Tào nói phải, là tôi đã dùng tình cảm làm việc. Được, tôi nễ mặt ông chủ Tào, ở lại bàn về chuyện đầu tư.”
Tào Kiến Bân cười tít mắt: “Vậy mới đúng chứ, nào ngồi xuống nói.
Ông ta nói rồi, một tay vươn về phía eo của Tống Sính Đình, muốn ôm cô ngồi xuống.
Nhưng tay ông ta mới vươn được một nửa, Trần Ninh đã đột nhiên vươn tay ra, bắt lấy tay ông ta.
Trần Ninh cười như không cười nhìn Tào Kiến Bân: “Ông chủ Tào, rất vui được làm quen với ông.”
Tào Kiến Bân vừa kinh ngạc vừa tức giận nói với Trần Ninh: “Cậu là ai2”
Lúc nãy Tống Sính Đình cũng chú ý tới động tác của Tào Kiến Bân, cô chuẩn bị tránh đi, không ngờ Trần Ninh đã trước một bược vừa đúng ngăn chặn lại hành động của ông ta.
Lúc này cô có chút cảnh giác mà nhìn Tào Kiến Bân, giới thiệu: “Anh áy là Trần Ninh, là chồng tôi.”
Tào Kiến Bân nhìn Trần Ninh, cười như không cười nói: “Thì ra là chồng của Tống tiểu thư, không biết làm nghề gì?”
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Bảo vệ quốc gia!”
Tào Kiến Bân trừng lớn mắt: “Cái gì?”
Tống Hạo Minh cười hì hì nói: “Ông chủ Tào, ông đừng nghe cậu ta chém gió, thực ra lúc trước cậu ta là một tên bộ đội quèn, bây giờ xuất ngũ rồi, là một tên nhàn rỗi không có việc làm.”
Tào Kiến Bân nghe vậy chế giễu Trần Ninh: “Ha, lần đầu tôi thấy nói một tên binh quèn thành cao thượng như vậy.”
Ông ta nói xong trực tiếp rút tay khỏi tay Trần Ninh, không thèm bắt tay với loại vô công rỗi nghề hèn mọn như Trần Ninh.
Tống Hạo Minh và Cát Mỹ Lệ đều vui trên nỗi đau của người khác mà nhìn Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Tống Sính Đình có chút lo lắng nhìn Trần Ninh, cô sợ Trần Ninh sẽ bị tổn thương lòng tự trọng, cũng sợ Trần Ninh sẽ tức giận đánh người, dù sao Trần Ninh chưa bao giờ tha cho người khác.
Cô nắm chặt tay anh, bảo vệ anh mà nói: “Không có quân nhân thì làm sao có hòa bình, trách nhiệm của chiến sĩ chính là bảo vệ quốc gia, tôi thấy Trần Ninh nói không sai, hơn nữa quân nhân vốn là vinh quang cao thượng!”
Tào Kiến Bân thèm muốn cơ thể của Tống Sính Đình, tất nhiên sẽ không cãi nhau với cô, ông ta lập tức thuận theo lười của cô, cười nói: “Lời này của Tống tiểu thư có lý, lão Tào tôi tâm phục khẩu phục. Nào, mọi người ngồi xuống.”
Tào Kiến Bân và Tống Hạo Minh, Cát Mỹ Lệ, còn có Trần Ninh, Tống Sính Đình sau khi ngồi xuống, Tào Kiến Bân bảo thuộc hạ của ông ta lầy một bình rượu vang ra, vậy mà lại là một chai rượu vang cao cấp Roman conti, giá triệu tệ.
Rượu vang Roman conti là rượu vang cao cấp nhất trên thế giới, Lafite tiếng tăm lừng lẫy ở trước mặt nó, liền trở thành rượu vang cho ăn mày uống.
Tào Kiến Bân muốn thể hiện mị lực tiền tài của ông ta ở trước mặt Tống Sính Đình.
Ông ta tin không có mấy người phụ nữ có thể chống cự lại mê lực đồng tiền, đặc biệt là kiểu phụ nữ nguồn vốn công ty eo hẹp như Tống Sính Đình.
Tống Hạo Minh và Cát Mỹ Lệ đều bị hành động hào phóng của Tào Kiến Bân làm cho ngây ngươi. Người lái được xe triệu tệ không ít, nhưng người có thể uống được rượu triệu tệ quả thực không mấy người.
Cát Mỹ Lệ đích thân mở rượu, đổ rượu vào trong bình đựng rượu, sau đó đích thân rót cho mọi người.
Tào Kiến Bân nhắc ly rượu lên, cười tít mắt nói: “Nào, tôi mời mọi người một ly, mời Tống tiểu thư, mời Tiểu Minh, mời Tiểu Lệ, còn có người nào đó?”
Tống Sính Đình: “Trần Ninh!”
Tào Kiến Bân cười nói: “Đúng, còn có mời Trần Ninh, mọi người xem trí nhớ này của tôi, nháy mắt liền quên rồi.”
Người có mặt đều biết, Tào Kiến Bân là có ý hạ bệ Trần Ninh, chế giễu anh vô danh tiểu tốt, không xứng để ông ta nhớ tới.
Trần Ninh mỉm cười nói: “Không sao, sau này ông muốn quên tôi cũng khó.”
Tào Kiến Bân mơ hồ cảm nhận được chút sắc sảo trong lời nói của Trần Ninh, ông ta cười lạnh nói: “Chưa chắc, tôi bận rộn, mỗi ngày tiền vốn qua tay hơn trăm triệu, mỗi ngày quen vô số nhân sĩ quyền quý, người bình thường tôi thật sự không nhớ nỗi.”
Tống Sính Đình cảm nhận được mùi thuốc súng trong không khí, cô vội nói: “Uống rượu, uống rượu.”
Nói xong, cô cạn trước một ly.
Tào Kiến Bân cười cười, Tống Hạo Minh, Cát Mỹ Lệ cũng cùng nâng ly.
Chỉ là Tào Kiến Bân sau khi nhấp nhẹ ngụm rượu, đột nhiên nói với Trần Ninh: “Trần Ninh, với thân phận của cậu, cả đời cũng chưa uống được rượu vang cao cấp như vậy đâu nhĩ?”
Lời này của Tào Kiến Bân vừa nói xong, Tống Hạo Minh và Cát Mỹ Lệ liền vui trên nỗi đau của người khác mà nhìn Trần Ninh.
Bọn họ biết, ông chủ Tào đây là cố ý rồi.
Cố ý ở trước mặt Tống Sính Đình thể hiện thực lực, đồng thời hạ thấp Trần Ninh.
Vậy thì hình tượng của Tào Kiến Bân và Trần Ninh sẽ phân rõ cao thấp trước mặt Tống Sính Đình.
Tống Sính Đình chắc chắn sẽ chê Trần Ninh làm mắt mặt, tất nhiên sẽ nảy sinh tình cảm sùng bái đối với ông chủ Tào, vậy đến lúc đó ông chủ Tào có thể có được trái tim của Tống Sính Đình.
Chiêu này của ông chủ Tào tuyệt quá!
Tất cả mọi người trong phòng bao đều dời ánh mắt lên Trần Ninh, muốn xem bộ dạng của Trần Ninh xấu hỗ tuyệt vọng, bất lực mà tức giận.
Tống Sính Đình lo lắng Trần Ninh bị tổn thương lòng tự trọng, cô đang suy nghĩ từ bỏ vụ đầu tư của Tào Kiến Bân, trực tiếp rời đi cùng Trần Ninh.
Cô thà không cần đầu tư cũng không muốn chồng mình bị sỉ nhục.
Nhưng Trần Ninh lại mặt không đổi sắc.
Anh ở trước mọi ánh mắt, nhấc ly rượu lên, nhập một ngụm rượu, sau đó nhỗ một miếng, đặt ly rượu xuống, lạnh lùng nói: “Rượu giả!”
Tất cả mọi người đều trừng lớn mắt, đều kinh ngạc mà nhìn Tào Kiên Bân.
Tào Kiến Bân sắc mặt trầm xuống, thanh âm cũng bén nhọn: “Tiểu tử, cơm có thể ăn bậy bạ, lời không thể nói bậy. Tôi có lòng tốt dùng rượu cao cấp tiếp đại cậu, cậu lại phỉ báng tôi, nói là rượu giả. Hôm nay nếu cậu không thể chứng minh rượu này là giả, tôi muốn cậu đem cả bình rượu này nuốt xuống!