Chương 247: Tôi Đến Từ Phương Bắc
Có rất nhiêu lý do tại sao Trân Ninh lại trả giá cao như vậy.
Ngoài việc hứa mua bản thư pháp này của Vương Hy Chỉ tặng cho ông Tần như một món quà, và anh còn biết rằng Tiêu Diệt Dương muốn mua bức thư pháp này đẻ tặng cho Mitsui Takechi hoặc Miyamoto.
Trần Ninh không muốn báu vật này bị đưa sang nước ngoài, vì vậy hắn đã chiến đấu chống lại Tiêu Diệt Dương, nghiền nát Tiêu Diệt Dương, vì vậy nhất định phải có được bức thư pháp này.
Ngay lập tức, anh đã tặng bức thư pháp này cho ông Tần.
Ông Tần hai tay run lên vì phần khích, liên tục lắc đầu nói: “Đắt quá, đắt quá, hay là Trần tiên sinh, cậu tự mình giữ lấy nó đi.”
Trần Ninh cười: “Tôi là một võ sư, làm sao có thể biết thưởng thức bức thư pháp này.”
“Tôi và ông Tần là hai người bạn lâu năm, trước kia nhờ ông ấy chăm sóc, vì vậy coi như là món quà trả ơn của tôi đi.”
Ông Tần là trưởng khoa của bệnh viện đa khoa quân đội miền Bắc, và là bác sĩ quân y của Trần Ninh trong những năm gần đây.
Tống Sính Đình nghĩ rằng Trần Ninh đang nói đến chuyện lần trước ở công trường Tập đoàn Ninh Đại xảy ra tai nạn, tính mạng của ba công nhân đang dần yếu đi, ông Tần đã tìm cách cứu họ.
Vì vậy, cô nghiêm túc nói: “Đúng vậy, ông Tần lần trước giúp chúng tôi, thời gian này đã loại bỏ được những ảnh hưởng tiêu cực của Tập đoàn Ninh Đại chúng tôi, giúp đỡ chúng tôi nhiều như vậy nhưng lại không nhận một đồng nào. Bức thư pháp này chắc chắn là của ông rồi.”
Nếu không phải món quà của Trần Ninh , ông Tần nhất định sẽ không nhận.
Nếu là thứ khác, ông Tần cũng sẽ không nhận dù có giá trị đến đâu.
Nhưng bức thư pháp này của Vương Hy Chỉ rất xuất sắc, rất có giá trị nghệ thuật.
Ông Tần cảm kích Trần Ninh và Tống Sính Đình nói: “Nếu như vậy, lão già này sẽ tạm thời nhận bức thư pháp này, tạm thời sẽ cất giữ bảo vật quốc gia này. Sau trăm tuổi, tôi sẽ tặng nó cho bảo tảng.”
Lúc này, mặc dù cuộc đấu giá vẫn đang diễn ra, nhưng họ đang đấu giá nhưng thứ quá bình thường.
Trần Ninh, Tống Sính Đình, ông Tần và Lê Tử Kì và những người khác đã sớm ra về.
Trần Ninh vã những người khác vừa bước ra khỏi cửa quán trà cổ, ánh sáng lóe lên trong bầu trời đêm, sau đó là tiếng sắm vang dội lên, tiếp đến là mưa rơi như trút nước.
Bãi đậu xe cách cửa quán trà chỉ vài chục mét.
Nhưng ông Tần với bức thư pháp quý giá, Tống Sính Đình và nhưng người khác lại không dám đi ra ngoài trong trời mưa như trút nước này.
Trần Ninh thấy có một cái ô đen ở bên cửa, hắn cầm ô lên, nói với ông Tần và những người khác: “Mọi người hãy chờ ở đây, tôi sẽ lái xe qua.”
Trần Ninh cầm chiếc ô đen và bước vào màn mưa.
Nhưng khi đi xa hơn 10 mét, hắn ta dừng lại.
Một ông già cao và gây trong trang phục Samurai.
Ông già này đi guốc gỗ và một thanh kiếm Samurai dài đeo trên thắt lưng.
Đó là kiếm thần của Đông Dương, Myamoro Ichitosai.
Tim hắn ta đập mạnh, mặt hắn ta biến sắc, bàn tay hắn bắt đầu run lẫy bẩy: “Cậu… Cậu là…”
Trần Ninh giễu cọt, vui vẻ nói: “Ba năm trước, trong cuộc chiến ở phía Bắc, phục một người đã may mắn khôi phục một sự tàn khốc, lúc đó tôi đã cảnh cáo các người cả đời này đứng bước chân vào Hoa Hạ nữa, ông không nên bỏ ngoài tai những lời của tôi nói.”
Bùm!
Một tiếng sắm trên bầu trời đêm vang lên trên đầu Miyamoio.
Miyamoto không biết là sợ hãi bởi tiếng sắm hay là sợ hãi bởi lời nói của Trần Ninh, cơ thể của hắn ta rung lên, và gần như bị sốc toàn tập.
Nhìn vào mắt Trần Ninh, đầy sự sỡ hãi, tuyệt vọng và hồi tiếc của Miyamoto.
Chính là hắn, chính là hắn, chính là hắn!
Kẻ thù kinh hoàng nhát trong ký ức, kẻ chỉ có một thanh kiếm, đã gi3t ch3t một thiếu tướng ở phương Bắc, kẻ gi3t ch3t 18 cao thủ.
Chỉ với một nhao dao, Trần Ninh đã vẻ gãy vũ khí của hắn, khiến hắn chạy như một con chó hoang trở về nước.
Miyamoto đang dần trở nên tuyệt vọng.
*Đó là hắn ta, đáng lẽ ra tôi nên nghĩ đến hắn ta từ lâu mới phải chứ. Ai ngoài hắn ta có thể dễ dàng gi3t ch3t học trò của tôi một cách đơn giản như vậy?”
Tôi thật ngu ngốc, tôi không nên đặt chân đến vùng đất cắm của Hoa Hạ một lần nữa.
Miyamoio trong lòng tuyệt vọng vô cùng, cảm thấy hối hận, nhưng lại muốn giãy dũa kháng cự, vô cùng phức tạp.
Trần Ninh nhìn vẻ run rẫy, Miyamoto đột nhiên siết chặt thanh gươm Samurai, rồi lại nới lỏng tay, Trần Ninh mỉm cười nói: “Miyamoto, ba năm trước, ông không thể gi3t ch3t tôi với một thanh kiếm, bây giờ ông có can đảm cầm kiếm giết tôi không?”
Miyamoto giờ đã phát hiện ra rằng nỗi sợ hãi của mình đối với Trần Ninh đã khắc sâu vào tâm trí hắn rồi.
Bây giờ đối mặt với Trần Ninh, hắn thậm chí không có can đảm để rút kiếm ra, do dự.
Đối với một vị kiếm như như hắn, chỉ cần là mất niềm tin thì chắc chắn sẽ thua cuộc.
Thoạt nghĩ, cả người hắn đã già đi rất nhiều, mát hết sức lực và tinh thần, khô héo như một ông già có thể đi bất cứ lúc nào.
Ở lối vào của quán trà, Tiêu Diệt Dương, Mitsui Takechi và những người khác mặt đầy nghi hoặc, thắc mắc tại sao Miyamoto vẫn chưa ra tay gi3t ch3t Trần Ninh?
Tại sao không gi3t ch3t Trần Ninh ngay đi?
Trong lúc đó, Trần Ninh cầm ô màu đen, đi ngang qua Miyamoto, một cách đơn giản: “Tôi đến từ phía Bắc, đã có ba cơn mưa lạnh rồi, năm nay…”
Miyamoto Ichikata, cầm kiếm Samurai, run rẫy không dám rút kiếm ra trước mặt Trần Ninh.
Nghe Trần Ninh đọc thơ, hắn ta lập tức thấy Trần Ninh ở lanh thổ phía Bắc, năm đó Trần Ninh đập tan liên minh của các cao thủ 18 nước chỉ bằng một nhát dao: Trần Ninh mặc áo choàng phong độ ngời ngời và xác chết thì khắp nơi, đi bộ trong màn mưa, và vừa đi vừa đọc một bì thơ.
Bùm!
Một tia sét lóe lên và tiếng sắm nổ vang.
Như thể Miyamoto đang quay trở lại thời gian trước đó, tia chớp trước mắt như là một nhát dao kinh hoàng mà Trần Ninh đã chém vào hắn ta.
ANI Miyamoto phát ra một tiếng kêu kỳ lạ, vứt bỏ thanh kiếm Samurai xuống, đá văng một đôi guốc, giãm mạnh lên mặt đất bùn lầy rồi điên cuồng chạy ra ngoài đường.
Hắn ta thực sự bị điên rồi!
Tống Sính Đình và những người khác đứng cách đó không xa, Mitsui Takechi, Tiêu Diệt Dương, và những người khác đứng ở cửa nhà hàng đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rất cả nhìn như một đám người ngốc hết.
Đặc biệt là Mitsui, hắn bị sốc, đột nhiên đứng dậy và nói: “Sư phụ bị làm sao vậy?”
Cầm chiếc ô màu đen, Trần Ninh nhìn Miyamoto lắc đầu nói: “Tôi đã nói là ông đừng nóng lòng muốn một lần nữa đặt chân đến Hoa Hạ rồi.”