Chương 229: Thấy chết mà không cứu
Buổi chiều, mắt thấy sắp tan làm rồi.
Trần Ninh đột nhiên nhận được điện thoại của Đồng Kha, Đồng Kha lo lắng nói : “Anh rẻ, chuyện lớn không hay rồi, chú định nhảy lầu rồi.”
Bồ vợ Tống Trọng Bân muốn nhảy lầu!
Trần Ninh nghe xong lời của Đồng Kha cũng sửng sốt, liền vội hỏi: “Có chuyện gì?”
Đồng Kha nói: “Em cũng vừa mới biết, chiều nay chú ở câu lạc bộ giải trí Hoàng Gia bị mắt rất nhiều tiền. Chú bây giờ đang ở trên nóc tòa nhà Thế Hoa, muốn nhảy lầu!”
Hóa ra, một nhà Tống Thanh Tùng chiều nay tuyên bố chuyện gì đó, muốn hẹn Tống Trọng Bân ra ngoài gặp mặt.
Địa điểm gặp mặt là câu lạc bộ giải trí Hoàng Gia thành phố Trung Hải!
Tống Trọng Bân và cả nhà họ Tống ăn uống tại câu lạc bộ giải trí, sau khi ăn uống no say, nhà họ Tống đưa Tống Trọng Bân đang say xỉn lên các tầng khác để vui chơi.
Chơi thì toàn chơi trò cờ bạc như baccarat, poker.
Cuối cùng Tống Trọng Bân thua tròn 10 tỷ!
Sau khi tỉnh rượu, Tống Trọng Bân trực tiếp lên sân thượng, muốn nhảy lầu.
Trần Ninh cau mày nghe vậy, trầm giọng nói: “Trước tiên tìm cách thuyết phục bố vợ đừng nhảy xuống. Tôi lập tức chạy tới.”
Nói xong, Trần Ninh cũng không nói với Tống Sính Đình, tự mình rời khỏi công ty, lái xe đến tòa nhà Thế Hoa.
Rất nhanh, Trần Ninh đã đến tòa nhà Thế Hoa.
Đồng Kha với Tống Thanh Tùng, Tống Trọng Bân, Tống Trọng Bình, Tống Phi Phi cũng nhau đợi người đến, đối mặt với Tống Trọng Bân đang đứng trên sân thượng khó khăn thuyết phục.
Đồng Kha tất nhiên là thật lòng thật dạ thuyết phục, còn về ý đồ của 1 nhà Tống Thanh Tùng, không đoán được.
Lúc Trần Ninh đến, Tống Trọng Bân đang chuẩn bị từ tầng 88 tòa nhà trực tiếp nhảy xuống.
Đồng Kha và những người khác hét lên ngay lập tức.
Mà đúng vào lúc này, Trần Ninh đã nhặt một sợi dây rải rác trên mái nhà và lao tới cùng với một tiếng vù vù.
Người còn chưa tới gần, sợi dây trong tay đã lung lay.
Sợi dây văng ra như một con rắn, ngay lập tức cuốn lấy cơ thể Tống Trọng Bân.
Trần Ninh kéo mạnh, thân thể gầy yếu của Tống Trọng Bân trực tiếp bị Trần Ninh kéo lại.
Đồng Kha với Tống Thanh Tùng và những người khác nhìn thấy Trần Ninh xuất hiện và giải cứu Tống Trọng Bân, đều thở phào nhẹ nhõm.
Trần Ninh đặt tay lên vai Tống Trọng Bân cười nói: “Bố, có chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy, bố không nói chuyện với con rễ con sao?”
“Bố cứ không có trách nhiệm như vậy nhảy xuống, mẹ, tiêu Đình với Thanh Thanh bọn họ sẽ đau lòng biết bao!”
Tống Trọng Bân vừa trải qua một cái chết, và tâm trạng của ông ấy hoàn toàn suy sụp.
Ông ấy vừa nhìn thấy Trần Ninh, trong mắt liền lộ ra rồi, vừa mấu vừa khóc nói: “Trần Ninh, bố có lỗi với các con.”
“Bố bố bị… bọn họ đưa đến Câu lạc bộ Giải trí Hoàng gia, uống rất nhiều rượu. Bố bị bọn họ liên thủ lừa, mất rất nhiều tiên”.
“Bố mỗi lần thua hết sạch tiền, ông chủ của Câu lạc bộ Giải trí Hoàng gia hứa sẽ lấy cho tôi một khoản tiền khác. Bố cùng anh cả và em ba đều nói bố thử đi, đòi lại tiền thua sạch về”.
“Cuối cùng, cuối cùng lúc bố tỉnh rượu, bố đã mất sạch 10 tỷ rồi. Bố nên chết đi…”
Trần Ninh nghe xong lời Tống Trọng Bân, liền biết, Tống Trọng Bân bị một nhà Tống Thanh Tùng cùng ông chủ của câu lạc bộ giải trí Hoàng gia chơi khăm rồi.
Nếu không, Tống Trọng Bân không thể nào biết địa điểm câu lạc bộ Hoàng Gia này, cũng sẽ không đánh bài.
Cho dù Tống Trọng Bân đánh bài, nếu không đặc biệt Tống Trọng bân, Tống Trọng Bân sao có thể thua tới 10 tỉ?
Trần Ninh lạnh lùng nhìn Tống Thanh Tùng và những người khá!
c Một nhà Tống Thanh Tùng đều có chút sợ Trần Ninh, nên đã hét lên.
“Lão nhị, cậu không thể nói bừa như vậy, đúng là chúng tôi đưa cậu đến câu lạc bộ Hoàng Gia, nhưng tự cậu càng cược càng lớn.”
“Đúng vậy, lúc đó Bân thiếu chủ của câu lạc bộ Hoàng Gia cho cậu mượn tiền, cũng chính cậu đồng ý.”
“Đúng vậy, dám cược dám thua, cậu thua rồi lại than trời trách người, đây đúng là quá không có nhân phẩm rồi.”
Tống Trọng Bân sắc mặt tái nhợt, không thể phản bác.
Trần Ninh hừ lạnh một tiếng, dọa một nhà Tống Thanh Tùng sợ hãi im lặng.
Trần Ninh cùng Đồng Kha, đưa Tống trọng Bân rời đi, về nhà.
Về đến nhà, Mã hiểu Lệ cùng Tống Sính Đình nghe nói Tống Trọng Bân thua tận 10 tỉ, vừa rồi còn suýt chút nữa nhảy lầu, mặt mũi đều tái mét.
Mã Hiểu Lệ ôm Tống Trọng Bân khóc lóc : “Lão Bân à, sao ông lại như thế, bán cả nhà chúng ta cũng không được bao nhiêu tiền, chúng ta phải làm sao đây!”
Tống Trọng Bân gục đầu xuống, hai mắt đỏ hoe, cắn chặt môi nói: “Tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi sẽ tự sát. Mong chủ nợ đừng liên lụy gia đình mình là tốt rồi.”
Tống Sính Đình mắt cũng rưng rưng, nghe bồ nói xong, cô run lên vì tức giận: “Bố, sai càng thêm sai nữa, mắt tiền rồi thì tự tử. Đây là cách giải quyết sao?”
Tống Sính Đình gạt đi nước mắt, kiên quyết nói: “Nếu thật sự không còn cách nào, thì con sẽ bán cổ phần của tập đoàn Ninh Đại mà con đang nắm giữ, giúp bố trả lại tiền.”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đều lo lắng, cùng nói: “Không, tập đoàn Ninh Đại này là tâm huyết của con và Trần Ninh!”
Tống Sính Đình quay lại nhìn Trần Ninh, khó khăn nói: “Chồng à, em muốn bán cỗ phần của tập đoàn Ninh Đại để cứu bố em.
Anh đồng ý với em được không?”
Trần Ninh cười: “Tiền là vật ngoài thân, hơn nữa vì để cứu bó, anh đương nhiên đồng ý rồi.”
Trần Ninh nói đến đây, anh quay đầu cười nói: “Có điều, theo như anh thấy, bó lần này bị người ta lừa rồi.”
“Phải gióng chuông mới giải được chuông. Chúng ta chỉ cần tìm người chọc thủng lưới bố là có thể giải quyết được vấn đề này. Không cần thiết phải bán cổ phần của công ty.”
Một nhà Tống Sính Đình choáng váng.