Chương 216: Không Có Làm Mọi Người Thất Vọng Chứ.

Lúc sắp đến căn cứ Hải quân tỉnh Giang Nam, điện thoại Trần Ninh đột nhiên vang lên.

Là Đồng Thiên Bảo gọi đến.

Trần Ninh nghe điện thoại, Đổng Thiên Bảo nói: “Thiếu gia, tối qua tôi nhận được tin tức, nghe nói Đường Bắc Đầu ra lệnh tập hợp đồ đệ ở thành Đông Giang, chuẩn bị đối đầu với thiếu tướng.

“Đêm qua tôi đã tập hợp thuộc hạ, bây giờ đã đem 300 thuộc hạ đến Đông Giang.”

Âm lượng điện thoại Trần Ninh rất to, trong xe lại khá yên tĩnh, Điển Chử đang lái xe đã nghe hết những lời Đỗng Thiên Bảo nói.

Điển Chử không nhịn được, hơi nhếch miệng cười, thầm nghĩ: Bên Đường Bắc Đầu đã tập hợp cả 3 vạn đệ tử, Đồng Thiên Bảo ngươi tập hợp 300 người đến.

Lẽ nào anh chuẩn bị lấy 300 người để chống lại 3 vạn người.

Ngay khi Điển Chử đang tự giễu trong lòng thì nghe Trần Ninh nói: “Trước mắt Đường Bắc Đầu đã tập hợp 3 vạn đồ đệ, trước cũng nói do Lục Thương Thiên dẫn đầu đang đóng quân ở đảo Sư Tử của sông Đông Giang.”

“Thiên Bảo, nếu như ngươi đã đem người đến, vậy thì hãy gửi chiến thư cho Lục Thương Thiên đi. Thay tôi hẹn chiến với Đường gia, 12h trưa, tại đảo Sư Tử làm một ván quyết định.”

Điển Chử nghe vậy, trong lòng ngac nhiên, tâm nghĩ: “Omg, thật sự để Đồng Thiên Bảo dẫn 300 thuộc hạ đi khiêu chiến với 3 vạn đồ đệ của Đường gia.”

300 người nghênh chiến với 3 vạn người.

Những người bình thường có lẽ đã bị dọa sợ, nhưng người liều lĩnh, lạnh lùng như Đồng Thiên Bảo thì không, anh trầm giọng nói: “Tuân lệnh.”

Trần Ninh ngắt máy, Điển Chử lo lắng nói: “Thiếu tướng, 300 đấu 3 vạn, đối với những chiến sĩ tinh nhuệ của quân đội Bắc Cảnh chúng ta thì không khó. Nhưng Đổng Thiên Bảo bị thương và giải ngũ, thân thủ của anh ta đã qua thời kì đỉnh cao, thuộc hạ của anh ta cũng không phải binh lính trăm trận trăm thăng.”

“Để bọn họ đi đối đầu với 3 vạn đồ đệ của Đường gia, tôi sợ…”

Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Không cần lo lắng, tôi tự có kế hoạch.”

Điển Chử nghe vậy lập tức ngậm miệng, đúng nhỉ, anh có thể nghĩ đến, thiếu tướng làm sao có thể không nghĩ đến được cơ chứ, thiếu tướng nhất định là có dự định khác.

Không lâu sau, đội xe Hồng Kỳ đã đến lễ hội Hải quân.

Bây giờ mới 10h trưa, lễ hội Hải quân 12h mói bắt đầu, vẫn còn hai tiếng nữa.

Có điều ở đây đã chặt cứng người, còn có một số lượng lớn chiến sĩ đang làm nhiệm vụ duy trì bảo an.

Hôm nay người đến tham gia lễ hội hải quân nhiều vô kẻ.

Hầu hết những người có thể vào tham dự lễ hải quân đều là người có máu mặt ở tình Giang Nam, và một số người thân của các chiến sĩ.

Đến dự lễ thì được chia làm hai khu vực, một khu vực VỊP và một khu thường.

Khu vực VIP gần với khu trục trạm Type 055 trong vịnh, có thể tận mắt chứng kiến cảnh con tàu trục hạm mới, thậm chí có thể tận mắt chiêm ngưỡng dung mạo của các thuyền trưởng.

Đương nhiên, khu vực VỊP chỉ dành cho 1.

vị khách quý, không phải người có thân phận đặc biệt không thể vào khu vực dự lễ VỊP được.

Khu vựng thường thì có hàng vạn quan khách, có thể vào được khu thường hầu hết là những đại biểu ưu tú của tỉnh Giang Nam hoặc là một vài danh nhân nỏi tiếng, thầy giáo, người nhà của chiến sĩ.

Một nhà Tống Thanh Tùng dựa vào thân phận người nhà của thượng úy hải quân Chung Tự Cường khó lắm mới vào được khu vực dự lễ thường.

Xung quanh bọn họ đều là những người quyền quý, có thể cùng những người này làm bạn khiến bọn họ tự cảm thấy bản thân mình cũng trở thành quyền quý.

– Hơn nữa, xung quanh bọn họ có hơn trăm cái đài truyền hình, nhật báo và các phương tiện truyền thông đang phỏng vấn bọn họ.

Như vậy là bọn họ được lên báo, lên tivi, một nhà Tống Thanh Tùng cang thêm đắc ý.

Tống Trọng Bình nhìn trái liếc phải, nói: “Hehe, không phải tên nhóc Trần Ninh nói, nó có thể vào tham dự lễ, sao không nhìn thấy nó đâu?”

Tống Trọng Hùng cười lạnh: “Ai cũng biết tên nhoc đó chỉ bốc phét thôi, ngươi vẫn tin nhà bọn họ có thể vào tham dự lễ được ư??”

Lão gia tử Tống Thanh Tùng cười cười nói: “Vẫn là bạn trai của Phi Phi giỏi, có thể giúp chúng ta có thể vào tham dự lễ hội. Cái đồ vô dụng như Trần Ninh mà dám nói anh ta có thể đưa nhà Tống Sính Đình vào tham gia lễ hội, thật là nực cười.”

Mấy người nhà họ Tống bắt đầu khen ngợi, tán thưởng Tống Phi Phi.

Nói bạn trai Tống Phi Phi thật không tồi, đồng thời cười nhạo chồng Tống Sính Đình là đồ vô dụng chỉ biết khoác loác.

Đang lúc nhà họ Tống hihi haha cười nhạo Trần Ninh bốc phét, nghĩ rằng mấy người Trần Ninh không thể vào tham gia lễ hội được.

Đột nhiên, hiện trường náo động.

Tiếp đó, mấy người nhà họ Tống, và vô số người ở đó kinh ngạc nhìn đoàn xe xuất hiện.

Đoàn xe này, mặc dù chỉ có năm chiếc xe, nhưng toàn bộ đều là xe Hồng Kì.

Ngay sau đó, đoàn xe dừng lại trước lối vào.

Duy trì trật tự lễ hội, đồng thời các chiến sĩ bộ đội làm công tác xác minh danh tính, tiếng lên phía trước xác minh danh tính của người trong xe.

Kiểm tra xong, một nhà bước xuống tuef đoàn xe Hồng Kì.

Chính là Trần Ninh, Tống Sính Đình, Tống Thanh Thanh, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và cả Đồng Kha.

Tất cả người ở hiện trường đều hướng mắt về phía nhà Trần Ninh, đều ngơ người, nhỏ giọng bàn tán: “Một nhà bình thường như vậy, chắc không phải thiếu tướng Bắc Cảnh.”

Trong suy nghĩ của bọn họ, thiếu soái Bắc Cảnh nhất định rất oai hong, lẫm liệt, thân phải mặc quân phục thiếu tướng hoặc đồ tây màu đen.

Chắc chắn không mặc quần áo bình thường như này, cang không thể một nhà vui vẻ đến đây được.

Nhận định này khiến mọi người ở hiện trường đều chắc chắn rằng đây không phải là thiếu tướng.

1 Máy người Tống Thanh Tùng thấy một nhà Trần Ninh mắt chữ A mồm chữ O.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy một nhà Trần Ninh đi vào.

Những chiên sĩ được trang bị đầy đủ, đồng thanh hô to cúi đầu chào gia đình Trần Ninh.

Những người ở hiện trường đều kinh ngạc, vừa nãy bao nhiêu là khách khứa đến, đến cả vua Giang Nam Đường Bắc Đầu dẫn người nhà đến cũng không có tiếp đãi như này.

Mọi người bắt đầu bàn tán, đoán lai lịch của Trần Ninh.

Gia đình Tống Sính Đình đi theo Trần Ninh đi vào khu vực dự lễ.

Tống Sính Đình còn nghĩ sẽ bị đuổi ra ngoài, không ngờ thật sự thành công vào trong rồi.

Thậm chí mấy trăm chiến sĩ ở đây còn cúi đầu kính lễ với bọn họ, thật là quá hãnh diện.

Mấy người Tống Sính Đình đều kích động đến bừng mặt, nhưng cũng bối rối không biết Trần Ninh đã làm thế nào.

Một nhà Trần Ninh vừa vào đến khu vực xem lễ liền trông thấy trong biển người một nhà Tống Thanh Tùng.

Trần Ninh nói: “Ô, đây không phải nhà ông nội sao?”

Tống Trọng Bân nhìn thấy nhà bố mình, người đứng thẳng tắp, không chút sợ hãi chào hỏi: “Bồ, anh cả, em ba, chào cả nhà.”

Mã Hiểu Lệ cũng có ý nói: “Hehe, Trần Ninh nhà chúng tôi nói được làm được, quả nhiên đưa chúng tôi vào tham dự lễ hội hải quân, không có làm các người thất vọng chứ?”

Một nhà Tống Thanh Tùng, sắc mặt ai cũng vô cùng khó coi.

Lúc đầu bọ họ cười nhạo Trần ninh khoác lác, nghĩ rằng mây người Trần ninh không có tư cách tham gia lễ hội hải quân, khồn ngờ rằng một nhà Trần Ninh thật sự đến.

Lại còn ngồi xe Hồng Kỳ đến, còn nữa chiến sĩ ở hiện trường lại kính lễ họ, uy phong hơn cả nhà bọn họ.

Tống Phi Phi ngưỡng mộ, ghen tị nhìn Tống Sính Đình, cô nghĩ không ra tại sao người từ nhỏ đến lớn luôn bị cô bắt nạt như Tống Sính Đình làm sao có thể tìm được một người đàn ông ưu tú như vậy.

Có điều, cô không can tâm nhận thua, lập tức cười lạnh nói: “Đến thì đến, có gì mà đắc ý cơ chứ.”

“Đây chỉ là khu thường thôi, có bản lĩnh các người vào khu vực VIP xem, đó là mới là có bản lĩnh thật sự.”

Mấy người Tống Thanh Tùng nghe vậy cũng lập tức nói gia đình Trần Ninh.

“Đúng vậy, có thể vào tham dự lễ hội có gì to tát, có tiền là được rồi. Tập đoàn Ninh Đại của cậu chắc phải quyên góp một số tiền lớn mới có tư cách để vào đây?”

“Đúng đó, dùng tiền mua, có gì để mà khoe khoang cơ chứ.”

“Có bản lĩnh các người vào khu vực VỊP đi, chỗ đó có tiền cũng không vào được đâu. Có thể vào được khu VIP đều là những nhân vật không hề tầm thường, một nhà các người có bản lĩnh vào không?”

“Không có bản lĩnh vào khu VIỊP thì đừng có mà khoe khoang trước mắt chúng tôi. Cút xa bọn tôi một chút, chướng mắt.”

Mấy người Tống Sính Đình bị một nhà Tống Thanh Tùng cười nhạo vô cùng ngại ngùng.

Đúng lúc này, một vị thiếu tá hải quân dẫn theo một đội sĩ binh đến.

Thiếu tá đi đến trước mặt Trần Ninh giơ tay hành lễ, sau đó cười ôn nhu, lễ phép nói: “Trần tiên sinh, xin chào, tôi là Tần Xương thiếu tá Hải quân phụ trách tiếp đón khách quý, mọi người thân phận tôn quý, xin mời đi theo tôi vào khu VỊP.”

“Cái gì?”

Mấy người Tống Sính Đình liếc mắt nhìn nhau, đều vô cùng kinh ngạc, nhà bọn họ vậy mà có thể vào khu vực VỊP.

Mặt mấy người Tống Thanh Tùng cũng biến đổi sắc mặt.

Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bình ngạc nhiên muôn rớt mắt ra ngoài.

Tống Phi Phi kinh ngạc đến há hốc mồm, lâu sau mới hồi phục lại. Ngước nhìn Tống Sính Đình, đột nhiên trần đầy ghen tị và đồ kị.

Tống Thanh Tùng cảm giác như máu trong người đang nóng lên, chút nữa là nỗ tung.

Trần Ninh nhìn gia đình Tống Thanh Tùng xấu mặt, hừ lạnh một cái, sau đó cười cười nói với Tống Sính Đình nói: “Bà xã, nếu như chúng ta có thể vào khu vực VỊP để dự lễ, vậy thì chúng ta đi thôi.”

“À, được, được ạ.”

Tống Sính Đình vừa kích động vừa lo lắng, nói chuyệ cũng không được lưu loát, nắm tay Trần Ninh cùng với người nhà đi theo thiếu tá Tần vào khu vực VIP.

Tống Trọng Bân cùng Mã Hiểu Lệ cũng hung phấn kích động, hai người đều đắc ý nghĩ thầm trong lòng: nở mày nở mặt, con rễ lần này đúng là quá giỏi, xem ra sau này ông nội bọn họ còn dám coi thường người khác không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play