Chương 22: Mày Không Xứng

“Các người, vẫn còn ngây ra đó làm gì, đều ra tay đánh chết hắn cho tao!”

Chó Vàng cảm thấy lực của cái chân Trần Ninh đang dẫm trên ngực anh ta truyền tới bất cứ lúc nào cũng có thể giẫm gãy ngực anh ta.

Anh ta liều tất cả sức lực cơ thể, ra lệnh cho đám thuộc hạ đang ngây người ở xung quanh.

Mấy chục tên côn đồ có mặt ở đó, lúc này mới hoàn hồn lại từ trong kinh ngạc.

Đồng loạt gào thét lên: “Tên tiểu tử này lại dám động tay, mọi người phế hắn đi!”

Lập tức mấy chục tên cầm ống sắt dao phay hùng hồ, sát khí đằng đằng như ong vỡ tổ nhào về phía Trần Ninh.

Trần Ninh hừ lạnh một tiếng, dặn dò Tống Sính Đình và Hồng Đại Tường lùi về sau, anh tự mình nghênh đón đám hung đồ đó tới.

Rằm!

Trần Ninh đạp vào ngực tên côn đồ đi đầu tiên trong đám người.

Tên đó giống như bị tàu hỏa đụng phải, liền phụt một ngụm máu tươi, bay ra xa giống như con diều đứt dây vậy.

Rằm!

Một ống sắt đánh về phía đầu của Trần Ninh.

Trần Ninh nhắc tay trái lên, nhanh như chớp mà đỡ lấy ống sắt.

Tay phải một đắm, đắm trúng vào cằm dưới của đối thủ.

Trong tiếng xương vỡ khiến người ta e sợ, đối thủ kêu lên thảm thiết mà đổ gục xuống.

Trần Ninh dễ dàng đoạt lấy ống sắt của đối phương, tiện tay dùng ống sắt đỡ chặt ba cái dao phay, sau đó quét chân, quét một loạt trúng đầu ba tên đối thủ, ba tên đó bay ra xa.

Thủ hạ của Chó Vàng dù nhiều, nhưng ngay cả một góc áo của Trần Ninh cũng không động vào được.

Trần Ninh xuyên qua đám kẻ địch, múa dao thành thục.

Mỗi lần ra tay, ít nhất có một tên kêu thảm mà ngã xuống.

Đám côn đồ này lại không bằng một mình anh.

Không tới hai phút, hơn ba mươi tên côn đồ đã nằm rạp cả xuống đất.

Đám công nhân tháo dỡ Hồng Đại Tường có mặt tại hiện trường, còn có vô số người qua đường không xa, bao gồm cả Tống Sính Đình, đều bị thân thủ của Trần Ninh làm cho chấn động.

Chó Vàng còn chưa kịp giãy dụa từ dưới đất dậy, Trần Ninh đã lại tới trước mặt anh ta.

Anh ta nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Trần Ninh, còn có ống sắt trong tay anh, lúc ánh mắt chạm phải ánh mắt của Trần Ninh, trong lòng không kìm được mà dâng lên mỗi nỗi khiếp sợ, nói cứng nhắc: “Mày muốn thế nào, tao cảnh cáo mày, tao là thuộc hạ của bá chủ khu Tây Thành, Cửu Văn Long. Mày dám động vào tao, Long ca nhất sẽ không tha cho mày!”

Cửu Văn Long, Hồ Đông Binh!

Người xung quanh nghe thấy tên hiệu của Hồ Đông Binh, đều biến sắ!

c Hồ Đông Binh ở Trung Hải có thể nói nỗi danh hung ác, năm đó từng người từng dao, chém chết chín tên địch, một trận chiến thành danh.

Sau trận chiến đó, Hồ Đông Binh liền phất lên, còn được người ta xưng là chiến thần Tây Thành.

Đồng thời ấn tượng ra tay tàn nhẫn của anh ta cũng khắc sâu trong lòng người Trung Hải.

Bây giờ mọi người nghe Chó Vàng nói là thuộc hạ của Hồ Đông Binh, đều lộ vẻ mặt kinh sợ, ở Trung Hải không mấy người dám chọc vào anh ta.

Chó Vàng dùng danh tiếng của Hồ Đông Binh hù dọa Trần Ninh, Trần Ninh lại vẫn bình tĩnh như cũ, điềm nhiên nói: ” Cửu Văn Long sai các người tới làm loạn?”

: Chó Vàng kinh ngạc nhìn Trần Ninh, giống như Trần Ninh căn bản không sợ Long ca.

Chuyện gì vậy, tên nhóc này không biết đại danh của Long ca sao? Hay là có chỗ dựa?

Chó Vàng tất nhiên sẽ không thừa nhận là Long ca sai bọn họ tới làm loạn, anh ta chỉ hung dữ tiếp tục uy hiếp: “Tiểu tử, mày cũng không nghe ngóng xem, Long ca ở Trung Hải là nhân vật thế nào? Mày tốt nhất bây giờ quỳ xuống cầu xin, nếu không tao đảm bảo mày sẽ chết rất khó coi.”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Không chịu nói đúng không, vậy được, tao tính nợ với mày trước vậy.”

Chó Vàng nghe tháy lời của Trần Ninh, ý thức được không hay.

Quả nhiên Trần Ninh điềm nhiên nói: “Lúc nãy mày nói đập gãy một chân của tao?”

Chó Vàng chột dạ nhìn Gấu Đen hôn mê trên đất không xa, khó khăn mà nuốt nước miếng.

Lúc nãy anh ta quả thực bảo Gấu Đen đánh gãy chân Trần Ninh, nhưng không ngờ Trần Ninh một chân liền đá ngất Gấu Đen.

Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Tao thấy cách làm việc của đám người bọn mày, liền biết bọn mày chắc chắn là côn đồ bé họng.”

“Đám côn đồ bé họng các ngươi không phải có câu nói, lăn lộn ở bên ngoài cuối cùng cũng phải trả lại sao?”

“Lúc nãy mày muốn đánh gãy chân tao, bây giờ tao đánh gãy một chân của mày, rất hợp lý đúng không?”

Chó Vàng nghe vậy, lập tức đỗ mồ hôi lạnh, miệng hùm gan sứa nói: “Mày dám, mày dám động vào tao, Long ca nhất định sẽ khiến mày chết rất thảm!”

Khóe miệng Trần Ninh nhéch lên, đột nhiên nhắc cao ống sắt lên, nhìn xuống chân phải của Chó Vàng.

Chó Vàng bị dọa mà nhắm mắt lại, kêu thảm lên theo bản năng: “Á…”.

Không ngờ ống sắt Trần Ninh đang giơ cao lại từ từ hạ xuống, chọc chọc vào chân phải của Chó Vàng.

Chó Vàng không thấy đau đớn như tưởng tượng, anh ta lo sợ thấp thỏm mà mở mắt, nhìn Trần Ninh, ánh mắt tỏ vẻ không hiểu.

Trần Ninh mỉm cười nói: “Tao còn chưa đánh nữa, mày kêu cái gì?”

“Có điều mày yên tâm, tao rất giữ chữ tín, đã nói đánh gãy chân mày thì nhất định sẽ đánh.”

Chó Vàng bị Trần Ninh dọa cho sắp sụp đổ, anh ta vừa muốn mở miệng cầu xin, thì lúc này một chiếc Land Rover và hai chiếc MVP phanh gấp đến.

Một người đàn ông mắt báo cơ thể vạm vỡ, đem theo mười mấy tên thuộc hạ bước xuống từ ba chiếc xe.

Chó Vàng nhìn thấy người đàn ông mắt báo, lập tức tỏ vẻ vui mừng.

Người đàn ông mắt báo này không phải là người khác, chính là em trai của Cửu Vân Long Hồ Đông Binh, Báo Xuống Núi Hồ Dũng Lượng.

Thì ra, sau khi Trần Ninh và đám người Chó Vàng đánh nhau, hiện trường liền có người lén báo tin.

Hồ Dũng Lượng lập tức đem theo mười mấy tên thuộc hạ đuổi đến đây.

Chó Vàng lúc này nhìn thấy Hồ Dũng Lượng, lập tức kích động lên, hét lớn cầu cứu: “Anh Báo, cứu em.”

Hồ Dũng Lượng và thuộc hạ vừa xuống xe, nhìn thấy đám người Chó Vàng, vậy mà toàn bộ đều nằm rạp trên đất.

Trần Ninh tay cầm ống sắt, nhìn giống như muốn đánh gãy chân Chó Vàng, mắt anh ta trợn tròn, giận giữ mà gầm lên: “Dừng tay, tao là Báo Xuống Núi, ở khu Tây Thành, mày dám không giữ thể diện cho tao?”

Trần Ninh nhìn Hồ Dũng Lượng một cái, nhắc ống sắt lên, hạ nhanh xuống.

Một tiếng rắc, trực tiếp đánh gãy chân phải của Chó Vàng.

ÁI Chó Vàng kêu lên thảm thiết.

Khóe mắt Hồ Dũng Lượng giật hai cái, càng thêm phẫn nộ.

Nếu không phải nhìn thấy đám thuộc hạ nằm dưới đất, có chút kiêng dè về võ lực của Trần Ninh, thì anh ta sẽ lập tức sai tùy tùng bên cạnh ra tay rồi.

Anh ta nhìn Chó Vàng gào thét vật lộn dưới đất, ánh mắt dừng lại trên người Trần Ninh: “Thân thủ của mày lợi hại nhỉ, mấy chục anh em của tao đều không phải là đối thủ của mày, có dám nói ra tên tuổi không?”

Trần Ninh vứt ống sắt xuống, cầm lấy khăn lau bên cạnh vừa lau tay, vừa lạnh lùng nói: “Mày không xứng, gọi điện cho Cửu Văn Long, bảo anh ta đến quỳ gối cầu xin, bồi thường tổn thát.”

Hồ Dũng Lượng cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại ra, gọi điện cho anh trai Hồ Đông Binh.

Rất nhanh điện thoại được kết nối, bên trong truyền tới âm thanh bá đạo khí thế của Hồ Đông Binh: “Xử lý xong chưa?”

Hồ Dũng Lượng đè thấp giọng: “Anh, vẫn chưa.”

Hồ Dũng Lượng liếc Trần Ninh nơi không xa một cái, sau đó nói nhỏ: “Anh, công ty Ninh Đại có một thằng, thân thủ rất lợi hại.

l “Đánh gục hơn ba mươi anh em của chúng ta, hắn còn ở trước mặt em, xem thường cảnh cáo của em, đanh gãy chân của Chó Vàng, còn nói muốn anh tới quỳ xuống cầu xin hắn.”

Hồ Đông Binh khí thế bừng bừng: “Tìm chết!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play