Chương 210: Thiên Tàn
Trần Ninh để đồng lộn xôn tại hiện trường cho Đồng Thiên Bảo và Tô My Nương dọn dẹp, anh rời đi trước.
Khi anh ra khỏi quán trà Quan Vân Hiên, có ba chiếc xe Jeep màu đen đậu bên đường, Điển Chử và Bát Hỗ Vệ đang đợi anh đi ra để hộ tống anh trở về.
Trần Ninh lên xe và nói với Điển Chử: “Về nhà!”
Điển Chử trầm giọng nói: “Vâng, thiếu gia!”
Ba chiếc xe jeep lái một cách an toàn hướng về phía Giang Bân Hoa Viên mà đi về.
Trên đường đi, Điển Chử cung kính nói với Trần Ninh: “Thiếu gia, tôi có chuyện cần phải báo cáo.”
Trần Ninh nhắm mắt lại, dáng người hơi lắc lư theo xe jeep, nhàn nhạt nói: “Nói!”
Điển Chử cho biết: “Ngày mốt, Hải quân Quân khu Giang Nam sẽ chính thức đưa tàu khu trục Type 055 vào biên chế. Tướng quân Lưu Chấn Bình – tổng tư lệnh quân khu Giang Nam, biết cậu đang ở Trung Hải, nên có phái người đến đây để mời cậu tham dự buổi lễ phục ra mắt tàu khu trục vào ngày mốt!”
Lưu Chấn Bình Tướng quân Hoa Hạ, tổng tư lệnh quân khu Giang Nam.
Xét về quân hàm, thiếu soái Bắc Cảnh của Trần Ninh còn cao hơn Lưu Chấn Bình một bậc.
Xét về chức vụ, Trần Ninh là Tổng tư lệnh của khu vực phía Bắc, còn Lưu Chấn Bình là Tổng tư lệnh của Giang Nam, hai người có thể xem là ngang nhau.
Về giao tình, Trần Ninh và Lưu Chấn Bình đã từng ra nước ngoài để tham gia các cuộc tập trận chung quốc té.
Vào thời điểm đó, các thế lực thù địch nước ngoài cố gắng nhân cơ hội để giết Lưu Chắn Bình, nhưng vào thời điểm quan tr0ng lúc ấy, Lưu Chắn Bình đã được Trần Ninh cứu.
Vì vậy, Lưu Chấn Bình và Trần Ninh có thể coi là tình bạn sinh tử tương giao.
Trước đây, Lưu Chấn Bình rất kính trọng và ngưỡng mộ Trần Ninh, coi Trần Ninh như anh em của mình.
Trần Ninh mở mắt và cười nhẹ: “Đây là tàu khu trục Type 055 thứ ba của Hoa Hạ chính thức đi vào biên chế đúng không?”
Điển Chử gật đầu: “Vâng!”
Trần Ninh cười nói: “Đây có thể xem là vũ khí lợi hại cho người anh em ở Giang Nam rồi!”
“Sự kiện này vô cùng quan trọng, vả lại tôi có kết nghĩa sâu sắc với tướng Lưu. Anh ta đã mời tôi tham gia nghỉ lễ rồi, nên tôi không thể không đi.”
“Cậu giúp tôi nói với anh ấy rằng tôi sẽ cùng gia đình đến tham dự buổi lễ vào ngày mốt.”
Điễn Chử lớn tiếng nói: “Tuân lệnh!”
Chín giờ tối, Trần Ninh về đến nhà.
Trong phòng khách, Tống Sính Đình và Tống Thanh Thanh, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ, còn có Đồng Kha đang bàn chuyện đi đâu du lịch?
Thì ra, ngày mốt là sinh nhật của con gái Tống Thanh Thanh.
Tống Sính Đình muốn tranh thủ lúc này công việc không quá bận rộn, cùng gia đình đi du lịch, tiện thể ăn mừng sinh nhật năm tuổi của Tống Thanh Thanh.
Thấy Trần Ninh, Tống Sính Đình ngay lập tức hỏi Trần Ninh có ý kiến gì không?
Ngày mốt?
Chẳng phải ngày mốt, khu trục hạm Type 055 chính thức đi vào biên chế tại căn cứ Hải quân Đông Giang, tỉnh Giang Nam sao?
Trần Ninh lập tức nói: “Con còn nhỏ, đi du lịch xa không thích họp, tôi đề nghị chúng ta đi thành phố Đông Giang!”
Tống Sính Đình và những người khác đều đồng ý, Đồng Kha cười nói: “Đông Giang tốt lắm, Đông Giang là một thành phố biển, chúng ta có thể đến bờ biển chơi.”
Tống Thanh Thanh nghe xong cũng vỗ tay, vui vẻ hét lên: “Ra biển chơi, xuống biển chơi, cô giáo nói trên biển có t4u chiến.
Ề Bồ ơi, chúng ta tới biển rồi, bố dẫn con lên t4u chiến chơi được không?”
Trần Ninh cười nói: “Được, bố sẽ dẫn con lên t4u chiến chơi.”
Tống Thanh Thanh ngây ngắn cả người: “Thật sao?”
Trần Ninh cười nói: “Đương nhiên!”
Tống Thanh Thanh trở nên phấn khích: “Oh yeah, bố con đẹp trai quá. Bố nói sẽ đưa con lên tàu chơi, con háo hức quá”.
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cười thành tiếng, không tin những điều anh nói.
Tống Sính Đình trừng mắt nhìn Trần Ninh, thấp giọng cười nói: “Anh chưa từng nghe chuyện “Tăng Sâm giết lợn” sao? Bố mẹ nhất định phải giữ lời hứa với con cái, không được nói dối con.”
Trần Ninh cười nói: “Anh không nói dối. Tới lúc ấy anh sẽ đem con bé lên t4u chiến tham quan.”
Tống Sính Đình xua tay: “Được rồi, được rồi, anh ba hoa với con chúng ta lại còn không chịu thùa nhận, không lẽ người bình thường lên được t4u chiến sao?”
Trần Ninh không biết nên khóc hay cười khi nghe những lời đó, nhưng anh không thanh minh.
Đường gia, tỉnh thành.
Đường Bắc Đầu và con trai cả Đường Thiên Ky đang chơi cờ vây.
Đường Thiên Ky cần thận, tỉ mi, tính tình khôn ngoan, tính toán giỏi nên tài đánh cờ cũng rất tốt.
Tuy nhiên, anh đã chơi với bố mình trong nửa tiếng, cuối cùng thua bố mình một khoảng cách nhỏ.
Đường Thiên Ky khen: “Bó, tài đánh cờ của bố thật tuyệt, con không thể sánh bằng!”
Đường Bắc Đầu cười to khi nghe câu nói của con trai: “Con thật ra cũng không tồi. Sẽ nhanh thôi, bố con già đi, và thế giới này là hai anh em con đó.”
Đường Bắc Đầu vừa mới nhắc đến con trai út Đường Thiên Quyền, đột nhiên lão quản gia Đường Tam Tài từ bên ngoài vội vã bước vào.
Đường Tam Tài vừa đi vào đã quỳ xuống, run rầy nói: “Lão gia, nhị thiếu gia…”
Đường Bắc Đầu cười nói: “Thiên Quyền trở về rồi sao? Với bộ dạng của ông, có phải Thiên Quyền đem đầu Trần Ninh về không?”
“Thằng con này, tôi đã nói tứ đại thiên vương tên nào cũng sát khí nặng cả. Giết Trần Ninh nhẹ nhàng chút. Đừng nhiễu loạn dân chúng, mà nó không nghe.”
Đường Tam Tài run rẫy nói: “Lão gia, là nhị thiếu gia tự mình…”
: Nụ cười của Đường Bắc Đầu đông cứng trong giây lát, ông ta đột ngột đứng dậy, nghỉ ngờ hỏi: “Ông đang nói cái gì, con trai tôi xảy ra chuyện gì?”
Đường Tam Tài bò xuống đất, run rẫy nói: “Nhị thiếu gia, còn có tứ thiên vương. Thi thể của họ bây giờ đang ở sân trước! “
Bùm!
Nghe những lời này, Đường Bắc Đầu run lên như bị sét đánh, ông ta ngã xuống.
May mà con trai cả Đường Thiên Ky kịp thời đỡ lấy, Đường Thiên Ky lo lắng nói: “Bố, đừng kích động, nhớ chú ý sức khỏe!”
Đường Bắc Đầu giơ bàn tay run rầy chỉ về phía của: “Ra ngoài, giúp bố, bố muốn gặp em trai con.”
Ngay sau đó, Đường Bắc Đầu và nhóm người của ông ra đến sân.
Trong sân, có năm tắm bảng gỗ, trên đó có năm xác ch3t.
Đó là xác của Đường Thiên Quyền và Tứ Đại Thiên Vương!
Đường Bắc Đầu không kìm được tiếng khóc khi nhìn thấy đứa con trai nhỏ của mình: “Con trai tôi!”
Đường Thiên Ky, Đường Tam Tài và những người khác vội vàng giúp đỡ: “Lão gia, xin hãy chú ý sức khỏe!”
ý ì Đường Bắc Đầu uất ức phẫn nộ, chua xót nói: “Trần Ninh, đồ c4m thú. Giết môn đệ của tao, giết con nuôi tao, bây giờ lại giết con của tap. Tao không giết cả nhà mày, thề không làm người.”
Sau khi nói xong, ông ta nói với Đường Tam Tài: “Ông chuẩn bị xe cho tôi ngay lập tức. Tôi phải đến miếu Lãng Thành Hoàng trong đêm. Tôi muốn Thiên Tàn xuất sơn, Thiên Tàn phải gi3t ch3t Trần Ninh.”
Thiên Tàn!
Tất cả mọi người nghe thấy cái tên này, đều phát ra một tia sợ hãi thấu xương.
Thiên Tàn từng là thuộc hạ đáng sợ nhất của Đường Bắc Đầu!
Hắn đã giết hơn ba nghìn người, và hầu hết họ đều không phải kẻ thù của hắn.
Hiến ai có thể chịu được quá hai chiêu của hắn.
Người có thể tiếp được ba chiêu của hắn, hiện vẫn chưa xuất hiện.
Năm xưa, khi Đường Bắc Đầu đàm phán với một ông chủ lớn, bên kia mang theo một nghìn người, trong khi Đường Bắc Đầu chỉ mang theo một mình Thiên Tàn.
Cuối cùng, hai bên đàm phán thất bại và đánh nhau.
Chính Thiên Tàn đã sử dụng một thanh kiếm hư lại để bảo vệ : Đường Bắc Đầu khỏi vòng vây và gi3t ch3t hơn 500 kẻ thù.
Việc đó khiến cho danh tiếng của Thiên Tàn vang dội khắp tỉnh Giang Nam.
Nhưng cũng vì giết quá nhiều người và tạo ra quá nhiều kẻ thù.
Kẻ thù của Thiên Tàn đã bắt cóc vợ con của hắn, đe dọa Thiên Tàn.
Thiên Tàn không màng đến sự uy hiếp của kẻ thù, cuối cùng chúng giết vợ con hắn trước mặt, hắn cũng gi3t ch3t cả gia đình của kẻ thù.
Nhưng kể từ đó, tâm lý của Thiên Tàn có vấn đề.
Hắn từ chối sống trong ngôi biệt thự do Đường Bắc Đầu tặng mà chuyển đến miếng Thành Hoàng. Hắn dùng xích chó tự buộc quanh cổ, và sống trong chuồng chó ở miếu Lão Thành Hoàng.
Cuộc sống nửa người nửa chó của hắn, đã duy trì được mười năm nay!
Đường Bắc Đầu không cho phép bất cứ ai đến gần miếu Lão Thành Hoàng, hàng ngày cử người chuyển đồ ăn đến chuồng chó nơi đó.
Tối nay, Đường Bắc Đầu đích thân đến đưa thức ăn đến miếu Lão Thành Hoàng.
Dưới ánh trăng, trong chuồng chó phía trước miếu Thành Hoàng đỗ nát, có một người ăn xin tóc dài mặc giẻ rách đang ngủ, trên cổ buộc một sợi xích chó gỉ sét.
Cách đó không xa, có một thanh kiếm bị gãy màu đen bắn thiu.
Tên ăn mày tóc dài rách rưới ấy chính là sát thần mà ai cũng bàn tán, Thiên Tàn!
Đường Bắc Đầu cầm đồ ăn, chậm rãi đi đến, đặt đồ ăn xuống.
Ông ta nhìn Thiên Tàn – người đang bất động nằm như xác ăn xin, chậm rãi nói: “Thiên Tàn, sau khi vợ con cậu bị kẻ thù gi3t ch3t, cậu đã sống một cuộc đời tự hành hạ mình.”
“Mười năm rồi, cậu vẫn chưa giải thoát được nỗi đau.”
Giọng nói khàn khàn của Thiên Tàn vang lên: “Ông Đường, ông không hiểu, đừng quấy rầy tôi nữa, ông về đi.”
Đường Bắc Đầu trầm giọng nói: “Tôi hiểu, bởi vì, con trai tôi bị giết!”
Nghe vậy, Thiên Tàn chậm rãi ngắng đầu lên nhìn Đường Bắc Đầu.
Đường Bắc Đầu tức giận nói: “Cho nên tôi hiểu được nỗi đau của cậu, bây giờ chắc cậu cũng hiểu được sự tức giận của tôi.
Đường Bắc Đầu tôi xưa nay chưa bao giờ cầu xin ai, nhưng hôm nay tôi thật sự xin cậu.”
“Tôi muốn cậu xuống núi giúp tôi giết địch!”
Một lúc sau, Thiên Tàn chậm rãi hỏi: “Người đó là ai?”
Đường Bắc Đầu tinh thần chấn động, trầm giọng nói: “Trần Ninh!”