Chương 18: Coi Thường Người Khác

Tống Sính Đình bây giờ là Tổng giám đốc của một công ty nhưng cô vẫn chỉ lái chiếc xe polo cũ.

Trần Ninh cảm thấy chiếc xe nhỏ này có chút không hợp với thân phận của cô hiện giờ, đường đường là Tổng giám đốc một công ty vẫn nên đi một chiếc xe tử tế tránh người khác hiểu lầm là thực lực không đủ.

Vừa hay hôm nay là cuối tuần, Trần Ninh cùng Tống Sính Đình đi đến cửa hàng BMW 4s ở Trung Hải để tìm một chiếc xe mới cho Tống Sính Đình.

Trong mắt của Tống Sính Đình, BMW là một chiếc xe xịn.

Tống Sính Đình cảm thấy việc mua một chiếc BMW hơi xa xỉ.

Mã Hiểu Lệ không biết nhiều về xe hơi sang trọng, bước vào cửa hàng BMW 4s cao cấp, bà cảm thấy mình như bà Lưu đang bước vào Đại Quan Viên, trong lòng rất kiềm chế và căng thẳng.

Bà nhỏ tiếng hỏi chồng: “Lão Tống, xe trong này chắc đắt nhỉ?”

Tống Trọng Bân nhỏ tiếng: “Đúng vậy, rẻ nhất cũng là hai mươi vạn tệ, đắt thì là hai triệu tệ.”

Mã Hiểu Lệ há hốc mồm: “Trời ạ, một chiếc ô tô giá hai triệu.

Tôi đi làm thêm chỉ hai nghìn tệ một tháng. Tôi sẽ kiếm được một chiếc ô tô trong một trăm năm”

Trần Ninh cùng Tống Sính Đình vừa bước vào cửa hàng 4s đã có mấy nhân viên sale chú ý đến.

Có điều mấy người nhân viên sale này đều thờ ơ.

Họ sớm đã để ý thấy cách ăn mặc của Trần Ninh và Tống Sính Đình rất bình thường, nhìn thế nào cũng không thấy giống là người có tiền.

Lúc này, khi nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ, họ nhếch mép chế nhạo, cho rằng nhà Trần Ninh này chỉ là những người không có tiền đến đấy xem xe cho đã mắt, nên họ cũng không thèm tiếp đón Trần Ninh.

Mấy người sale này đều ngồi trên ghé và chơi điện thoại.

Tống Sính Đình nhìn dàn xe rực rỡ trong phòng triển lãm, cô nói nhỏ với Trần Ninh: “Trần Ninh, tôi chỉ có dự trù mấy trăm nghìn tệ thôi đó, thậm chí không thể mua được chiếc BMW x1 rẻ nhất. Hay là chúng ta không xem BMW nữa, đến cửa hàng 4s phổ thông bên cạnh xem xem?”

Trần Ninh mỉm cười: “Hôm nay anh đưa em đến đây xem xe đương nhiên là anh mua cho em, anh thấy BMW rất được, thử xem có hợp với em không?”

Trần Ninh vừa nói vừa nhìn vào chiếc BMW 5-series bên cạnh và nói: “Đây là một chiếc tốt, nhân viên Sale đằng kia mau lại Bi, đây.

Mấy người sale nhướn mi khi nghe Trần Ninh nói, vẫn không có ai tới tiếp đón đám người Trần Ninh. Một nữ nhân viên sale với mái tóc gợn sóng lớn, nói: “Một đám người nghèo, rõ ràng là không có tiền mua lại còn thích làm màu, ai muốn tiếp đón chứ?”

Giọng nói của nhân viên này mặc dù không lớn nhưng nhà Trần Ninh đều nghe rất rõ.

Đám người Tống Sính Đình có chút ngượng ngùng, ánh mắt Trần Ninh hiện lên sự phẫn nộ.

Anh nhìn vào bảng tên của nữ nhân viên sale đó: Chu Lệ Lệ.

Anh lạnh lùng nhìn Chu Lệ Lệ: “Lời cô nói là có ý gì?”

Chu Lệ Lệ đang trò chuyện với một người nào đó trên Wechat, khi nghe thấy những lời của Trần Ninh, cô ta quay lại nhìn và lạnh lùng nói: “Tôi nói xe BMW không phải là thứ mà những người nghèo như mấy người có thể mua được, quay về mà chăm chỉ làm công việc của mấy người đi, chắc là rửa bát nhỉ?”

Mặt Mã Hiểu Lệ đỏ lên, nhân viên này chắc chắn đã nghe được khi này bà nói bà đi làm thêm mỗi tháng được hai nghìn tệ.

Tống Sính Đình và Tống Trọng Bân vẻ mặt đều phẫn nộ, cảm thấy nữ nhân viên này bắt nạt người quá đáng.

Lúc này, một nhân viên thực tập tên Lý Kiện Mẫn từ xa chạy lại, giọng nói kính cẩn: “Chào anh, mọi người đến xem xe sao?

Nếu không chê tôi là nhân viên thực tập thì để tôi tiếp đón mọi người.”

Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Không, tôi muốn Chu Lệ Lệ đích thân nói cho tôi biết BMW 5-series này bao nhiêu tiền?”

Khi Chu Lệ Lệ nghe thấy những lời của Trần Ninh, cô ta sững sờ sau đó nhìn Trần Ninh chế nhạo: “Tôi nói anh nghe không hiểu sao? Tôi đã nói rằng chiếc xe này không phải thứ mà anh có thể mua, anh còn cố hỏi làm gì?”

Lời chê cười của cô ta vừa dứt, Trần Ninh đã lấy một chiếc ghế bên cạnh và đập vào chiếc BMW 5-Series sedan bên cạnh.

Tiếng đập rất lớn.

Chiếc ghế đập mạnh vào kính chắn gió của chiếc BMW, kính chắn gió vỡ tung như mạng nhện.

Lúc này không chỉ là đám người Tống Sính Đình mà tất cả khác hàng khác đang xem xe, đám nhân viên sale Chu Lệ Lệ, tất cả đều bị dọa khi thấy hành động của Trần Ninh.

Trần Ninh như chưa có chuyện gì xảy ra nhìn Chu Lệ Lệ, lạnh lùng nói: “Bây giờ có thể nói cho tôi biết giá của chiếc xe này chưa?”

Chu Lệ Lệ hoàn hồn sau cú sốc, nhìn chiếc xe bị Trần Ninh đập vỡ, cô sợ mình bị liên lụy, cô hét lên nói: “Chiếc xe này trị giá 50 vạn tệ, vậy mà anh lại đập nó, anh xong đời rồi…”

Cô ta còn chưa nói xong, Trần Ninh đã rút ra chiếc thẻ đưa cho nhân viên thực tập Lý Kiện Mẫn đang đứng bên cạnh, điềm tĩnh nói: “Chiếc xe này tôi mua.”

Lý Kiện Mẫn nói: “Thưa anh, chiếc xe này đã bị anh đập phá, anh thực sự muốn trực tiếp mua nó mà không tính đến việc thương lượng bồi thường sao?”

Trần Ninh mỉm cười: “Không cần!”

Tất cả mọi người ở đó đều sững sờ, Chu Lệ Lệ há hốc mồm không nói được gì.

Trần Ninh lại có thể tùy tiện đập một chiếc xe xịn mà lại chẳng hề tiếc khi mua nó với đúng giá tiền.

Mấy phút sau, Lý Kiện Mẫn đã quẹt thẻ xong cho Trần Ninh.

Bán được chiếc xe BMW 5*series, cô có thể có không ít tiền thưởng.

Vài người sale xung quanh đều lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

Sớm biết như vậy bọn họ đã ra tiếp đón Trần Ninh rồi, lại để thua một nhân viên thực tập.

Biểu cảm Chu Lệ Lệ càng thêm phức tạp.

Sau khi Lý Kiện Mẫn quẹt thẻ xong, nói với Trần Ninh: “Trần tiên sinh, kính chắn gió đã bị đập vỡ cần sửa lại. Anh xem có cần để xe ở đây, chúng tôi cho thợ sửa xong sẽ liên hệ với anh đến đây lấy được không ạ?”

Trần Ninh điền tĩnh nói: “’Không cần đâu, chọn cho vợ tôi một chiếc xe khác tốt hơn.”

Lý Kiện Mẫn mở to mắt: “Trần tiên sinh, chiếc xe bị đập nát đó…”

Trần Ninh lãnh đạm nói: “Môt chiếc xe bị đập nát, không cần nữa, nếu cô cần thì có thể lấy.”

Cái gì?

Chiếc BMW 5-Series trị giá 50 vạn tệ này chỉ bị vỡ một chiếc kính chắn gió, vậy mà anh bỏ đi như một chiếc dép hỏng.

Tất cả nhân viên tại đó đều kinh ngạc sau đó nhìn Lý Kiện Mẫn với vẻ đầy ngưỡng mộ và đồ kị.

Đặc biệt là Chu Lệ Lệ, cô ta càng đồ kị hơn.

Mặt Lý Kiện Mẫn đỏ lên, tim đập nhanh, vội vàng cảm ơn Trần Ninh sau đó lập tức giới thiệu cho Trần Ninh một chiếc xe tốt hơn.

Cô trân trọng giới thiệu: “Trần tiên sinh, chiếc m760lixdrive này là chiếc xe cao cấp nhất của BMW, giá 265 vạn tệ. Anh xem có được không?”

Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Tàm tạm, lấy nó đi!”

Nói xong, Trần Ninh lại đưa thẻ cho Lý Kiện Mẫn.

Trần Ninh liên tiếp mua hai chiếc xe, trong đó có chiếc BMW series 7.

Điều này đã trực tiếp kinh động đến Tổng giám đốc cửa hàng BMW 4s Cao Vĩ.

Cao Vĩ còn ngạc nhiên hơn khi phát hiện ra thẻ mà Trần Ninh dùng là thẻ đen tối cao Hoa Hạ.

Chỉ có 12 thẻ đen tối cao được phát ra và những người nắm giữ đều là những nhân vật quyền lực ở Hoa Hạ.

Cao Vĩ nhìn thấy thẻ đen tối cao này vô cùng kinh ngạc như ngũ lôi hồng đỉnh.

Anh ta cầm trên tay chiếc thẻ tối cao của Trần Ninh như cầm một sắc lệnh của hoàng gia cùng Lý Kiện Mẫn vội vàng chạy tới.

Anh ta trả lại chiếc thẻ cho Trần Ninh đồng thời nịnh nọt nói: “Trần tiên sinh, tôi là Cao Vĩ-Tổng giám đốc của cửa hàng 4s này, có thể quen biết được anh là phúc ba đời của tôi. Không biết có thể kết bạn được với anh không?”

Tất cả mọi người ở đó đều ngạc nhiên, đặc biệt là Chu Lệ Lệ.

Cô ta không hiểu nỗi, Tổng giám đốc máy trăm triệu Cao Vĩ sao lại phải kính cẩn với Trần Ninh?

Trần Ninh cầm lại chiếc thẻ đen, lạnh nhạt nói: “Làm bạn thì khỏi cần, hãy sa thải cô ta.”

Trần Ninh nói cô ta ở đây đương nhiên là Chu Lệ Lệ bên cạnh.

Cao Vĩ không hề do dự nhìn Chu Lệ Lệ, lạnh lùng nói: “Cô đã bị sa thải, mau đến phòng tài vụ lấy tiền lương của cô sau đó cút đi cho tôi.”

Chu Lệ Lệ không kiềm chế mà khóc lóc, nhưng trên đời này không có thuốc hồi hận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play