Chương 180: Ăn Cây Táo Rào Cây Sung
Trần Phương Phương lái siêu xe Ferrari nhanh chóng đến cửa Câu lạc bộ thương nhân Giang Nam.
Lúc ả ta xuống xe, không cần thận bị một người đàn ông trung tuổi bộ dáng tầm thường xách bao tải đụng phải.
Trần Phương Phương tức điên lên được, ả ta bỏ tệp công văn xuống, vừa lau chiếc váy bị va bẩn, vừa hung dữ mắng: “Cái đồ nhà quê không có mắt à mà va vào người tôi, ông có biết chiếc váy LV này của tôi đắt thế nào không hả?”
Người đàn ông hiền lành ăn mặc giản dị, trong tay còn xách bao tải không ngừng khom lưng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Trần Phương Phương giận dữ không nguôi, vênh váo mắng chửi người đàn ông đó té tát, cuối cùng mới nói: “Nếu không phải tôi đây đang vội thì chiếc váy này của tôi cũng đủ để ông phải bồi thường đến táng gia bại sản. Cút ngay cho tôi!”
Nói xong, ả ta liền cúi người nhặt cặp công văn lên, rồi sải bước vào trong Câu lạc bộ thương nhân Giang Nam.
Người đàn ông hiền lành nhút nhát nhìn theo bóng lưng ả ta, khóe miệng nhéch lên, đi về phía chiếc Jeep màu đen cách đó không xa, rồi mở cửa lên xe.
Ngồi đằng sau xe vậy mà lại là Trần Ninh cùng Điển Chử.
Người đàn ông nom thật thà này vậy mà lại là một đặc công.
Anh ta như diễn ảo thuật, lấy cặp công văn trong bao tải đưa cho Trần Ninh, kính cần nói: “Thiếu tướng, tôi đã đánh tráo lấy lại được đồ, mời ngài xem thử.”
Trần Ninh lắc đầu: “Không cần đưa tôi xem, cậu nghĩ cách âm thầm mang trả lại công ti Ninh Đại, đồng thời sắp xếp mấy đặc công mai phục trong tập đoàn Ninh Đại, đừng để mấy chuyện như vậy xảy ra thêm nữa.”
“Vâng thưa thiếu soái!”
Trong phòng VỊP câu lạc bộ thương nhân Giang Nam.
Trần Phương Phương đang tất cung tất kính đưa cặp công văn cho Âu Dương Đình, đương dương tự đắc nói: “Anh Âu Dương, anh Diệp, không phụ ủy thác của hai người, tôi đã lấy trộm được mẫu vắc xin phòng ung thư gan cùng tài liệu cơ mật cho hai người rồi đây.”
Âu Dương Đình cùng Diệp Tri Thu đều vô cùng ngạc nhiên, Âu Dương Đình hưng phấn nói: “Ha ha, Trần Phương Phương, cô làm tốt lắm. Đợi nhóm giáo sư bên phòng thực nghiệm kiểm tra mẫu vắc xin này không có vấn đề gì, tôi lập tức chuyển cho cô một trăm triệu còn lại.”
Trần Phương Phương kích động đến mặt mũi đỏ bừng, liên mồm nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Âu Dương, cảm ơn tổng giám đốc Diệp.”
Lương cả một năm của ả ta ở tập đoàn Ninh Đại cũng chỉ có năm trăm nghìn. Trước đó Diệp Tri Thu đưa cô ta hai mươi triệu, cô ta liền đã nếm được tư vị của kẻ có tiền.
Lại được nhận thêm một trăm triệu, ơn giời, ả ta quả thực là sướng điên lên được. Sau này đi đến đâu, ả ta cũng đều có thể diễu võ dương oai rồi!
Âu Dương Đình đưa mẫu vắc xin cùng tài liệu cơ mật cho thuộc hạ th4n tín bên cạnh, phân phó thuộc hạ nhanh chóng đưa qua phòng thực nghiệm, yêu cầu nhóm giáo sư trong phòng thực nghiệm chế ra vắc xin lậu nhanh nhát có thể.
Sau đó, Âu Dương Đình híp mắt cười với Trần Phương Phương, anh ta nói: “Phương Phương, cô làm tốt lắm. Cô chuẩn bị nhảy sang công ty Lam Thiên của chúng tôi đi, tôi đã sắp xếp cho cô nhận chức phó tổng giám đốc rồi.”
Trần Phương Phương kinh hỉ nói: “Vâng, tôi sẽ lập tức từ chức bên tập đoàn Ninh đại về làm việc cho công ty Lam Thiên.”
Diệp Tri Thu cười tửm tỉm nói: “Nếu cô đã đến công ty Lam Thiên chúng tôi, tôi đây cũng có nhiệm vụ giao cho cô đây!”
Trần Phương Phương cười lấy lòng, nói: “Xin tổng giám đốc Diệp phân phó!”
Diệp Tri Thu nói: “Tôi muốn cô lôi kéo người của tập đoàn Ninh Đại, lôi kéo toàn bộ quản lý chủ chốt của tập đoàn Ninh Đại sang công ty Lam Thiên chúng tôi. Tôi dự định trước hết lôi kéo hết nhân viên nòng cốt của tập đoàn Ninh Đại, sau đó sẽ thu mua tập đoàn Ninh Đại với giá rẻ.”
Hóa ra Diệp Tri Thu cùng Âu Dương Đình đều cảm thấy hàng đạo nhái chưa chắc đã có thể đánh bật hàng thật bên Tống Sính Đình. Hai người bọn họ đều cảm tháy, nếu có thể thu mua lại tập đoàn Ninh Đại với giá rẻ, nắm trong tay cả hàng thật lẫn hàng đạo nhái thì mới coi như chót lọt được.
Trần Phương Phương vừa nghe được nhiệm vụ mới của cô là lôi kéo nhân viên chủ chót, ả ta liền cười hì hì, nói: “Tổng giám đốc Âu Dương, tổng giám đóc Diệp, hai người yên tâm, tôi nhất định sẽ lôi kéo tất cả những nhân viên đắc lực của Tống Sính Đình, lôi kéo đến khi tập đoàn Ninh Đại sụp đổ mới thôi.”
Âu Dương Đình cùng Diệp Tri Thu cười lớn, nói: “Tống Sính Đình có người bạn thân như cô cũng thật xui xẻo mà, ai kêu cô ta không phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân chứ!”
Sáng hôm sau.
đắc nói: “Bởi vì tôi đây giàu rồi, còn bởi tôi đã quyết định nhảy sang làm phó tổng giám đốc cho công ty Lam Thiên, miếu nhỏ này của cô không dung nổi bồ tát tôi đâu.”
Nhóm người Tống Sính Đình nghe vậy lấy làm kinh hãi, thật không ngờ Trần Phương Phương vậy mà lại chuyển sang làm cho công ty Lam Thiên.
Nét mặt Tống Sính Đình phức tạp nhìn Trần Phương Phương đang vênh váo tự đắc: “Nếu cậu đã có lựa chọn tốt hơn thì mình cũng sẽ tôn trọng quyết định của cậu, cũng chúc mừng cậu lên làm phó giám đốc công ty Lam Thiên.”
Trần Phương Phương vênh mặt nói: “Đương nhiên là cô cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi đi rồi, chẳng lẽ cô còn vọng tưởng 1/995) 6 0) LÁT TÁC muôn giữ lại tôi nữa hả.
“Tôi làm việc cho cô một năm cũng chỉ kiếm được năm trăm nghìn tệ. Nhưng nếu làm việc cho công ty Lam Thiên, tổng giám đốc Âu Dương sẽ trả tôi hai triệu một năm, chẳng lẽ tôi sẽ còn ở lại vì người chị em rách nát như cô?”
Những lời này khiến sắc mặt Tống Sính Đình tái mét, cô không dám tin Trần Phương Phương lại sẽ nói những lời độc địa như vậy.
Thư ký Lâm Vy của Tống Sính Đình không nhịn nổi nữa, tức giận nói: “Trần Phương Phương, cô quả thật là không biết xấu hổ. Hồi cô không có công ăn việc làm, đến cả tiền thuê phòng cũng không trả nỗi, là Tống tổng đã cưu mang cô, bổ nhiệm cô làm trưởng phòng của tập đoàn Ninh Đại, trả cho cô năm trăm nghìn tệ tiền lương.”
“Bây giờ cô nhảy sang công ty đối thủ thì cũng thôi đi, vậy mà lại còn ăn cháo đá bát nhục mạ Tống tổng, lương tâm cô bị chó tha rồi hả?”
Tống Sính Đình kéo Lâm Vy lại, lắc đầu nói: “Bỏ đi, để cô ấy đi đi!”
35)0 Trần Phương Phương chỉ vào mặt mình, cười lạnh nói: “Tôi đương nhiên sẽ đi rồi, chỉ là trước khi đi tôi có vài lời muốn nói với các vị quản lý cắp cao đang có mặt ở đây.”
Tầm mắt Trần Phương Phương dừng lại trên người nhóm quản lý cấp cao, dương dương tự đắc nói: “Mọi người, tôi nói cho mọi người biết một tin, tập đoàn Lam Thiên đã thu được mẫu vắc xin, bọn họ sẽ nhanh chóng nghiên cứu điều chế ra vắc xin phòng ung thư gan của riêng mình mà thôi.”
Tống Sính Đình nghẹn giọng: “Cậu nói công ty Lam Thiên đã nghiên cứu phát triển ra vắc xin phòng ung thư gan mới, không thể nào!”
Trần Phương Phương cười lạnh: “Sao lại không thể chứ?”
Tống Sính Đình nói: “Vắc xin phòng ung thư gan nào có dễ nghiên cứu ra vậy chứ, nếu công ty Lam Thiên có thể nghiên cứu ra vắc xin mới thì sớm đã truyền khắp giới y học này rồi.”
“Bọn họ không thể nào nghiên cứu ra vắc xin mới được, trừ khi bọn họ lấy được vắc xin của tập đoàn Ninh Đại chúng ta, làm nhái…”
Tống Sính Đình vừa nói đến đây, đột nhiên liên tưởng đến chuyện gì, cô hoảng sợ nhìn Trần Phương Phương: “Trần Phương Phương, cậu một mực tin tưởng công ty Lam Thiên nghiên cứu ra vắc xin mới đến như vậy, không phải là bán đứng công ty, đem mẫu vắc xin cùng tài liệu cơ mật cho công ty Lam Thiên đấy chứ?”
Trần Phương Phương cười cười: “Cô thông minh đấy!”
Tống Sính Đình cùng nhóm quản lý cấp cao ở đấy đều kinh hãi không thôi.
Lâm Vy càng giận dữ nói: “Trần Phương Phương, cô cái đồ phản bội ăn cây táo rào cây sung, cô bán cơ mật công ty chính là phạm pháp.”
Trần Phương Phương chớp chớp mắt: “Bán cơ mật công ty, cô có chứng cứ sao?”
Lâm Vy ngây người: “Mới nãy không phải cô đã thừa nhận rồi sao?”
Trần Phương Phương cười lạnh: “Tôi cũng chỉ nói thế mà thôi, nói thôi cũng phạm pháp hử?”
Nhóm người Tống Sính Đình không dám tin nhìn Trần Phương Phương, bọn họ thật không ngờ người phụ nữ này lại có thể không biết xấu hồ đến thế.
Trần Phương Phương dương dương tự đắc nhìn nhóm quản lý cấp cao có mặt ở đây, cười lạnh nói: “Công ty Lam Thiên rất nhanh sẽ đưa vắc xin phòng ung thư gan của họ ra thị trường thôi. Bên đó còn đang rất thiếu người, tổng giám đốc Âu Dương cũng đã nói với tôi, nếu mọi người bằng lòng chuyển sang công ty Lam Thiên thì sẽ tăng gấp đôi lương cho mọi người.”
“Tập đoàn Ninh Đại rất nhanh sẽ bị tập đoàn Lam Thiên đánh bại, nếu mọi người thức thời liền thu thập đồ đạc theo tôi đến tập đoàn Lam Thiên làm việc.”
Trần Phương Phương vừa dứt lời, trong nháy mắt, mọi người có mặt ở đây liền sôi nổi bàn tán.
Không ít người khe khẽ thì thầm, nói: “Trần Phương Phương đã đem mẫu vắc xin bán cho công ty Lam Thiên rồi, công ty Lam Thiên rất nhanh sẽ nhái ra được vắc xin mới thôi.”
“Thực lực công ty Lam Thiên hùng hậu thế, công ty Ninh Đại chúng ta sao có thể đấu lại chứ. Hơn nữa mức lương công ty Lam Thiên đưa ra cao như vậy, bằng không, chúng ta nhảy việc?”
Mọi người sôi nổi nhỏ giọng nghị luận, người nào người nấy đều quyết định nhảy việc.
Thậm chí có người đã mặc kệ Tống Sính Đình, xúm lại bên Trần Phương Phương, mở miệng là giám đốc Trần thế này, giám đốc Trần thế kia, điên cuồng nịnh nột Trần Phương Phương.
Trần Phương Phương vênh váo tự đắc, như chim công xòe đuôi làm màu, kiệu ngạo nhìn Tống Sính Đình.
Tống Sính Đình không ngờ mọi chuyện sẽ trở nên như vậy, vừa nôn nóng sốt ruột vừa tức giận không thôi, nước mắt cũng đã lưng tròng.
Cũng ngay lúc này, Trần Ninh lại đẩy cửa bước vào.
Tống Sính Đình vốn còn có thể cố kìm lòng không rơi nước mắt, vừa thấy được Trần Ninh, rốt cuộc không nhịn được, uất ức không kêu một tiếng ông xã rồi nhào vào lòng Trần Ninh.
Trần Ninh ôm Tống Sính Đình, nhỏ giọng an ủi cô đôi câu. Sau đó, ánh mắt anh dừng lại trên người Trần Phương Phương, lạnh lùng nói: “Trần Phương Phương, tự làm bậy không thể sống.”