Chương 161: Trần Tiên Sinh Phân Phó Chúng Tôi Tiếp Đãi Anh
Ân Dương Hiên thẹn quá hóa giận mà bỏ đi.
Vợ chồng Đồng Hán Đông vừa kinh ngạc vừa tức giận, bọn họ không ngờ chuyện tốt của con gái và Âu Dương Hiên lại bị tên Trần Ninh làm hỏng.
Gia đình Tống Sính Đình thí có chút xấu hồ, chỉ có Đồng Kha là người vui vẻ nhất.
Đồng Kha dường như không để ý đến ánh mắt như muốn giết người kia của cha mẹ mình, cười khúc khích với Trần Ninh: “Anh rẻ, anh thật sự quá tuyệt vời, cuối cùng anh cũng giúp em thoát khỏi con ruồi phiền phức kia.”
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Anh chẳng qua chỉ mời lão thực thần xuống bếp nấu cho Thanh Thanh món Phật Nhảy Tường, chuyện hai người đặt cược không liên quan gì đến anh, thắng hay thua đừng nói do anh.”
Lời này của Trần Ninh khiến vợ chồng Đồng Hán Đông vốn dĩ đang muốn mắng chửi người thì cứng miệng, không nói nên lời.
Đúng vậy, từ đầu đến cuối Trần Ninh chưa hề xen vào chuyện của Âu Dương Hiên và Đồng Kha.
Ngược lại là do Âu Dương Hiên nghe nói Trần Ninh có thể mời lão thực thần xuống bếp nấu ăn nên hắn ta không phục, dùng đủ loại để chế giểu Trần Ninh.
Ngay cả việc đánh cược cũng là do Đồng Kha đề xuất và Âu Dương Hiên cũng cần thận đồng ý.
Thực sự chuyện này chả liên quan chút nào đến Trần Ninh!
Bây giò, Âu Dương Hiên thua và mặt mũi xám xịt rời đi thì tự nhiên không thể trách Trần Ninh chuyện này.
Lúc này, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cũng an ủi vợ chồng Đồng Hán Đông: “Tình cảm của đám trẻ không phải là chuyện mà người lớn chúng ta có thể can thiệp, để nó thuận theo tự nhiên đi.”
Vợ chồng Đồng Hán Đông dù không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể bắt lực chấp nhận hiện thực.
Hai giờ sau, món Phật Nhảy Tường của lão thực thần cuối cùng cũng đã hoàn thành và được dọn ra bàn ăn.
Mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn tỏa khắp đại sảnh, khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.
Gia đình Trần Ninh đích thân nếm thử tay nghề của lão thực thần, sau khi ăn cả đám đều mở mắt to, đồng loạt giơ ngón tay cái, khen ngợi không ngót.
Lão thực thần nhận được sự khen ngợi của Trần Ninh, mặt mày hớn hở, vui vẻ như một đứa trẻ.
Sau khi cơm nước xong xuôi thì đã là sáu giờ chiều.
Gia đình Trần Ninh và gia đình Đồng Kha cùng nhau rời khỏi nhà hàng Tử Kim Các.
Bọn họ lái hai chiếc xe BMW vừa đi ra khỏi bãi đậu xe của nhà hàng Tử Kim Các thì đột nhiên có mười chiếc Audi A4 màu đen từ phía trước lao đến.
Mười chiếc Audi bao vây hai chiếc xe BMW của đám Trần Ninh, sau đó hơn ba mươi người đàn ông khí thế hung hăng, mặc đồ đen bước xuống, trên tay những người đàn ông này đều cầm một ống sắt, đằng đằng sát khi đi về phía đám người Trần Ninh.
Trong chiếc xe BMW series 7, vợ chồng Đồng Hán Đông hả hê cười trên nỗi đau của người khác, vui vẻ nói với Đồng Kha đang lái xe: “Ha ha, Hiên thiếu phái người tới để dạy dỗ Trần Ninh, những người này nhắm tới Trần Ninh mà đến, không liên quan đến chúng ta, chúng ta cứ việc xem kịch là tốt rồi.”
Trong chiếc xe BMW series 5, Tống Sính Đình lo lắng nói với Trần Ninh: “Không tốt, những người này trông rất hung hăng, chẳng lẽ là người mà Âu Dương Hiên phái tới gây chuyện là?”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Không sao, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”
Ngay khi giọng nói Trần Ninh vừa dứt, đột nhiên có hai chiếc xe Jeep màu đen lao tới.
Hai chiếc xe Jeep này lập tức dừng lại trước hai chiếc BMW, sau đó tám người đàn ông cao lớn với thân thủ nhanh nhẹn bước xuống xe.
Đây chính là Bát Hỗ Vệ luôn âm thầm bảo vệ Trần Ninh và gia đình Trần Ninh.
Bát Hỗ Vệ đều mặc vest màu đen nhưng bởi vì dáng người của bọn họ đều quá cường tráng nên khi bọn họ mặc vest màu đen giống như là đang mặc áo giáp vậy, cảm giác như là những bộ binh hạng nặng.
Bát Hỗổ Vệ xuống xe, không nói hai lời liền đón đầu đám người mặc đồ đen cầm ống sắt.
Đám người mặc đồ đen này chính là thuộc hạ do Âu Dương Hiên phái tới để thu thập Trần Ninh.
Bọn họ không ngờ rằng Trần Ninh lại có người bảo vệ, nhưng bọn họ ở vào nhiều người, không sợ hãi chút nào, hung tợn cầm ống sắt nghênh tiếp Bát Hồ Vệ.
Trận chiến hết sức căng thẳng.
Bát Hỗ Vệ đồng loạt ra tay, chỉ thoáng nhìn thấy mặt mà khiến tám người áo đen lập tức ngã xuống.
Những người còn lại đều trợn mắt há mồm, tám người mặc đồ vest này, lợi hại như vậy sao?
Động tác của Bát Hỗ Vệ không chút nào do dự, bọn họ ra tay nhanh như chớp, nặng tựa như núi.
Trong chớp mắt, hơn ba mươi người mặc đồ đen đều nằm dưới đất.
Không bị gãy tay thì cũng gãy chân, từng tên một kêu thảm.
Trên hai chiếc xe BMW, gia đình Tống Sính Đình và gia đình Đồng Kha đều trợn tròn mắt trước cảnh tượng này.
Trần Ninh cười cười, nhàn nhạt nói: “Xem ra là hai băng nhóm đánh nhau, không liên quan đến chúng ta. Đi thôi!”
Nói xong, anh chậm rãi lái xe rời đi, Đồng Kha cũng lái xe sát phía sau.
Ở quán cà phê Thượng Đảo ở phía đối diện, Âu Dương Hiên cũng trợn mắt há mồm.
Anh ta cố ý ngồi ở vị trí gần cửa số để muốn tận mắt nhìn thấy đám thuộc họ của mình dạy dỗ Trần Ninh.
Nhưng mà anh ta không ngờ tới lại có mấy tên đàn ông to lớn chặn giết giữa đường, hơn nữa còn đánh gục toàn bộ đám thuộc hạ của anh ta!
Trong khi mặt mũi anh ta vẫn còn chấn kinh thì cửa tiệm cà phê đột nhiên bị đẩy ra.
Đồng Thiên Bảo với vẻ mặt bắt thiện mang theo một đám thuộc hạ đi vào.
Đồng Thiên Bảo nhìn quanh quán cà phê, ánh mắt rơi trên người Âu Dương Hiên, anh nhếch miệng cười lạnh: “Hiên thiếu, Trần tiên sinh phân phó tôi tới đây chiêu đãi anh thật tốt.”
Âu Dương Hiên nghe vậy, rốt cuộc trong mắt cũng lộ ra vẻ sợ hãi, anh ta ngoài mạnh trong yếu quát: “Làm càn, tao là một trong tứ trụ Giang Nam, là đại thiếu gia của gia tộc Âu Dương, ai trong các người dám động đến một sợi tóc của tao thì tao sẽ diệt cả nhà các người.”
Đồng Thiên Bảo cười lạnh: “Ha ha, trước đó cũng có một tên dám nói chuyện như vậy với Trần tiên sinh, cũng là người trong tứ trụ Giang Nam, là đại thiếu gia của Chúc gia, Chúc Cửu Linh, hiện tại mộ của anh ta cũng đã xanh cỏ.”
Nghe vậy, Âu Dương Hiên ngắn người ra, trước đó không lâu, anh ta có nghe nói Chúc gia xảy ra chuyện.
Tuy nhiên, anh ta cũng không biết rõ chỉ tiết, lúc này mới biết được, hóa ra Chúc gia là bị tiêu diệt bởi Trần Ninh.
Nhìn thấy Âu Dương Hiên sợ hãi, Đổng Thiên Bảo cười lạnh một tiếng, phát tay ra lệnh: “Người tới, đánh gãy một chân của anh ta, dạy cho anh ta một bài học.”
Đám thuộc hạ sau lưng Đồng Thiên Bảo lập tức như bầy sói nhào tới.
Mấy tên vệ sĩ xung quanh của Âu Dương Hiên lập tức bị đánh gục.
Âu Dương Hiên bị đạp ngã xuống đất, chân trái của hắn ta bị gậy gộc đánh gãy.
Tiếng kêu thảm thiết vì đau đớn của Âu Dương Hiên vang vọng khắp quán cà phê.
Đồng Thiên Bảo híp mắt, nhàn nhạt nói: “Cút về tỉnh Thiên Hải, Trần tiên sinh nói, sau này người của gia tộc Âu Dương không được bước vào thành phố Trung Hải nửa bước, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.”
Đêm đó, Âu Dương Hiên — kẻ bị đánh gãy chân, được đưa đến khoa chỉnh hình của bệnh viện Trung Hải, trốn về tỉnh lị trong đêm.
Trong vòng một ngày, trong vòng tròn quyền quý của Thiên Hải, nỗ ra hai tin tức vô cùng chấn động.
Một là Lục Thương Thiên gặp trắc trở tại Trung Hải, không chỉ tổn binh hao tướng mà thậm chí Lục Thương Thiên còn phải bỏ ra 3 tỷ để chuộc mạng mới có thể trốn về tỉnh lị.
Hai là đại thiếu gia của gia tộc Âu Dương, Âu Dương Hiên, tại thành phố Trung Hải, bị Trần Ninh đánh gãy chân trái và đuồi ra khỏi Trung Hải.
Điều này khiến vòng tròn của đám người quyền quý của thành phố Thiên Hải hoàn toàn náo động.
Mọi người đều bán tán xôn xao về lai lịch của Trần Ninh, sao lại lợi hại như vậy, đây là muốn lấy búa đập từng tứ đại gia tộc Giang Nam sao?
Chẳng lẽ Trần Ninh không biết tứ đại gia tộc Giang Nam là những con chó hung ác do Giang Nam vương tự tay bồi dưỡng sao?
Đắc tội với Giang Nam vương, Trần Ninh còn muốn sống yên ổn ở phía Nam sao?