Chương 158: Chó Ngoan Không Chặn Đường
Lục Thương Thiên đích thân cúi đầu xin lỗi, đồng thời bồi thường cho Tiêu Trí Viễn và Âu Dương Hải mỗi người một tỷ!
Điều này khiến cho cả Tiêu Trí Viễn và Âu Dương Hải đều vô cùng mát mặt, đều tìm được sự vẻ vang trước đây.
Tuy nhiên, thay vì thu lấy số tiền bồi thường, cả hai quyết định giao số tiền này cho Trần Ninh xử lý.
Điển Chử cười nói: “Trần tiên sinh đã từng nói nếu hai người cảm thấy ngại nhận só tiền bồi thường của Lục Thương Thiên thì có thể lựa chọn quyên góp số tiền cho chính quyền thành phố Trung Hải, để các nhà lãnh đạo thành phố sử dụng tiền đưa ra các giải pháp cải thiện môi trường ở thành phố Trung Hải.”
Tiêu Trí Viễn và Âu Dương Hải sáng mắt lên, thi nhau nói: “Đề xuất của Trần tiên sinh thật tốt. Sau này chúng tôi sẽ quyên góp số tiền cho văn phòng thành phó. Để họ cải tạo viện dưỡng lão, trao học bỗng cho sinh viên nghèo, cải thiện giao thông, v.v.”
Vẻ mặt của Lục Thương Thiên rất khó coi, dù sao cũng là có một đám kẻ địch ở trước mặt ông ta đang bàn bạc về cách tiêu tiền của mình nên tâm tình ông ta cũng không thẻ tốt được.
Đồng Thiên Bảo nhận thấy vẻ mặt như ăn phải ruồi của Lục Thương Thiên thì cười ha ha nói: “Nếu đã như vậy thì thành phố Trung Hải xin cảm ơn Lục gia rất nhiều.”
Điển Chử cũng cười lạnh nói với Lục Thương Thiên: “Lục gia bây giờ có thể cút về tỉnh lị được rồi!”
Lục Thương Thiên không nói lời nào, xoay người rời đi.
Giọng nói của Đồng Thiên Bảo vẫn vang lên từ phía sau: “Chử ca, chúng ta có thực sự tha cho ông ta đi không? Sau này ông ta có trở lại…”
Điễn Chử cười lạnh nói: “Thiếu gia nói rồi, nếu Lục lão đầu này lại dám tới Trung Hải, thì sẽ lại phải bỏ tiền ra mua mạng sống để đóng góp cho Trung Hải. Hơn nữa đến lúc đó e rằng sẽ không phải là 3 tỷ, ít nhát cũng phải bắt đầu bằng 10 tỷ.”
Đồng Thiên Bảo nhếch mép cười nói: “Mạng sống của lão già này có giá trị như vậy sao? Tại sao tôi lại cảm thấy mạng sống của ông ta không đáng một đồng nhỉ, ha ha.”
Lục Thương Thiên nghe thấy cuộc thảo luận giữa Điển Chử và Đồng Thiên Bảo ở phía sau lưng thì suýt chút nữa giận đến biến sắc.
Nhưng lúc này ở chỗ kẻ mạnh chỉ có thể cúi đầu, ông ta chỉ có thể nén giận trong lòng trốn khỏi Trung Hải, định sẽ báo lại việc làm xấu xa của Trần Ninh cho Đường gia.
Lục Thương Thiên như một con chim sợ hãi hoảng loạn, vô cùng mắt mặt ngồi máy bay bay khỏi sân bay Trung Hải.
Ông ta vừa mới rời đi thì một chiếc máy bay thương mại hạng sang đã đáp xuống sân bay Trung Hải.
Máy bay hạ cánh, hàng chục người đàn ông mặc vest, đi giày da lao xuống tập trung.
Trên mặt đất phía trước đường băng máy bay, một tắm thảm đỏ cao cấp đã được trải ra.
Sau đó, một thanh niên dáng người mảnh khảnh trong bộ đồ Brioni đen xỏ đôi giày da sáng bóng bước xuống đường băng.
Người đàn ông này khá đẹp trai, nhưng đôi mắt đen lại hung ác nham hiểm, khuôn mặt tràn đầy kiêu ngạo tạo cho người ta một cảm giác cao cao tại thượng.
Anh ta là một trong tứ trụ của Giang Nam, là thiếu chủ của Âu Dương gia, Âu Dương Hiên.
Hóa ra mấy năm trước Âu Dương Hiên đi du lịch phương bắc, tình cờ gặp được Đồng Kha lúc đó đang học đại học, bị Đồng Kha ngây thơ thu hút nên vẫn luôn theo đuổi Đồng Kha.
Đồng gia cũng rất hài lòng với Âu Dương Hiên, có ý muốn tác hợp cho Đồng Kha và Âu Dương Hiên đến với nhau.
Thật đáng tiếc là Đồng Kha biết Âu Dương Hiên là một tay ăn chơi đào hoa, căn bản không coi mình ra gì.
Những thứ không thể có được vĩnh viễn luôn khiến người ta mơ tưởng!
Âu Dương Hiên sinh ra trong một gia đình giàu có, đã từng chơi đùa với vô số mỹ nhân.
Đồng Kha lại từ chối anh ta nên đã khơi dậy khát vọng chỉnh phục mạnh mẽ của anh ta.
Một ngày còn chưa ngủ được với Đồng Kha thì anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Hôm qua anh ta nhận được cuộc gọi của vợ chồng Đồng Hán Đông, biết được Đồng Kha hiện đang ở thành phố Trung Hải cho nên hôm nay đích thân đến tìm Đồng Kha.
Anh ta không nhanh không chậm đi xuống đường băng máy bay, theo sau còn có một người đàn ông trung niên, dáng người vô cùng to khỏe phi thường.
Người đàn ông này tên là Phan Lai, là vệ sĩ của Âu Dương Hiên.
“Hoan nghênh Hiên thiếu đến thăm Trung Hải!”
Hàng chục người đàn ông mặc vest ở hai bên thảm đỏ cùng nhau hô to.
Âu Dương Hiên cũng không thèm nhìn những người này, mà chỉ lạnh lùng hỏi Phan Lai: “Mọi việc tôi dặn dò anh đã sắp xếp xong chưa?”
Phan Lai sang sảng nói: “Hiên thiếu, tôi đã sai người bao cả nhà hàng Tử Kim Các để chiêu đãi gia đình Đồng tiểu thư. Bây giờ ngài đã đến rồi, thời gian chắc cũng vừa đúng lúc.”
Âu Dương Hiên hài lòng cười nói: “Ha ha, rất tốt! Lần này tôi nhất định phải có được Tiểu Kha.”
Nhà hàng Tử Kim Các là nhà hàng cao cấp nhất ở thành phố Trung Hải.
Chủ của nhà hàng Tử Kim Các từng là đầu bếp bậc thầy tại những buổi tiệc quốc gia, tên ông ta là Lỗ Tam Bảo.
Lỗ lão gia từng là đầu bếp hàng đầu tại những buổi tiệc quốc gia, đảm nhiệm hai món Phật Nhảy Tường và Bắp cải trắng khai thủy trong các bữa tiệc cấp nhà nước, trong giới ẩm thực có danh là lão thực thần.
Tuy nhiên, Lục lão gia tử đã cao tuổi nên hiện nay nhà hàng Tử Kim Các do đệ tử đệ tôn của ông phụ trách.
Nhưng hương vị vẫn tuyệt hảo, rất nhiều những người có tiền có quyền đều thích ăn ở đây.
Để được ăn ở đây, không phải chỉ cần có tiền mà còn phải có quyền thế.
Chỉ những vị khách vừa giàu có vừa quyền lực thì mới đủ điều kiện dùng bữa ở đây.
Để phô trương thực lực của mình trước mặt gia đình Đồng Kha ngày hôm nay, Âu Dương Hiên đã bao toàn bộ nhà hàng Tử Kim Các.
Lúc này, trong đại sảnh của nhà hàng Tử Kim Các, ngoài quản lý và người phục vụ, chỉ có Đồng Kha và cha mẹ cô, còn có Tống Sính Đình, Tống Thanh Thanh, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ.
Đồng Kha tò mò hỏi: “Cha mẹ, rốt cuộc là ai mời chúng ta ăn tối, lại còn bảo cả nhà hàng Tử Kim Các này nữa. Thật là lợi hại!”
Đồng Hán Đông liếc nhìn Mã Bảo Chi, giả vờ bí ẩn nói: “Một người đàn ông rất ưu tú, về việc cậu ta là ai, đợi cậu ta xuất hiện là con biết còn gì.”
Đồng Kha kinh ngạc nói: “Người rất ưu tú chắc không phải là anh rễ chứ?”
Đồng Hán Đông nghe vậy thì cau mày, Mã Bảo Chi cũng khinh thường nói: “Ha, anh rễ của con ngoài việc ăn bám vợ và đánh đánh giết giết ra thì còn có thể làm gì, cậu ta mà cũng được gọi là ưu tú sao?”
Cả nhà Tống Sính Đình nghe vậy không khỏi cau mày.
Đồng Kha cũng không nhịn được muốn bênh vực Trần Ninh.
Nhưng đúng lúc này, Âu Dương Hiên đã mang theo mấy người của anh ta đi vào, nhìn thấy Đồng Kha, mắt anh ta không khỏi sáng lên, vừa vui mừng vừa kinh ngạc nói: “Tiểu Kha!”
Đồng Kha sửng sốt: “Âu Dương Hiên sao? Hóa ra là anh mời nhà chúng tôi ăn cơm, người mà cha mẹ tôi bảo là rất ưu tú vậy mà lại là anh sao?”
Đồng Hán Đông khiển trách: “Tiểu Kha, không được vô lễ với Hiên thiếu!”
Mã Bảo Chỉ cũng cười nói với Âu Dương Hiên: “Hiên thiếu, cậu tới rồi, mau ngồi đi. Chỗ ngồi bên cạnh Đồng Kha là để dành cho cậu.”
Âu Dương Hiên dương dương đắc ý ngồi xuống chiếc ghê bên cạnh Đồng Kha, híp mắt cười nói với mấy người Tống Sính Đình: “Mấy người là nhà chị họ của Tiểu Kha sao, cảm ơn mấy người đã chăm sóc cho Tiểu Kha trong thời gian này.”
“Tôi đã mời Lỗ Kim Long, đại đệ tử của lão thực thần đích thân xuống bếp. Bữa tiệc hôm nay là dựa theo thực đơn của các bữa tiệc cấp nhà nước thực hiện. Mọi người hãy nếm thử hương vị của bữa tiệc cắp nhà nước.”
Vợ chồng Đồng Hán Đông vừa cười vừa khen: “Ha ha, trong chúng tôi đều chưa có ai từng được ăn yến tiệc quốc gia, lần này được nhờ phúc khí của Hiên thiếu rồi.”
Âu Dương Hiên càng nghe càng đắc ý, còn Đồng Kha thì rất tức giận, cô rất ghét giọng điệu làm như là bạn trai của mình của Âu Dương Hiên.
Âu Dương Hiên vỗ tay, gọi quản lý khách sạn, nói: “Đi phòng bếp nói với đầu bếp Lỗ Kim Long là có thể dọn đồ ăn lên rồi.”
Quản lý khách sạn kính cần nói: “Vâng, Hiên thiếu!”
Đồng Kha vội nói: “Ôi chao, không được rồi, tôi cũng thông báo anh rễ tới ăn cơm. Hiện tại anh rễ còn chưa tới, chúng ta sao có thể ăn cơm trước được?”
Đồng Hán Đông hừ lạnh: “Có cái gì mà không được, cậu ta chỉ – đến ăn chực, chúng ta còn phải chờ cậu ta chắc?”
Mã Bảo Chi cũng không vui nói: “Đồ phế vật đó, cứ nhìn thấy cậu ta là sẽ tức giận, không cần chờ cậu ta.”
Đồng Kha nhìn thấy sắc mặt cả nhà Tống Sính Đình trở nên rất khó coi thì vội vã nói: “Cha mẹ, anh rễ không phải là phế vật.”
“Hơn nữa tính thời gian, anh ấy chắc đã gần đến nơi. Có thể là anh ấy đã bị chặn ở cửa và không thể vào được vì ở đây đã bị bao cả nhà hàng. Để con ra ngoài xem xem được không?”
Âu Dương Hiên thấy Đồng Kha đối với mình không lạnh không nóng, nhưng đối với Trần Ninh, cái người gọi là anh rẻ thì lại vội vàng như vậy thì không khỏi cảm thấy ghen tị, lạnh nhạt nói: “Tiểu Kha, em cũng nói anh rễ của em không phải là phế vật.
Vậy nếu anh ta đến thì cho dù an ninh khách sạn không cho phép anh ta vào, anh ta cũng sẽ có cách để vào, nếu anh ta không vào được thì chứng tỏ anh ta là chỉ là phế vật.”
Vợ chồng Đồng Hán Đông đáp: “Đúng, đúng, đúng, nếu Trần Ninh không phải là phế vật thì cậu ta phải có cách đi vào được.”
Âu Dương Hiên nhếch mép, khi đi vào, anh ta đã lệnh cho vệ sĩ cao lớn có biệt danh xe tăng hình người là Phan Lai canh giữ ở cửa khách sạn, không cho ai vào quấy rầy.
Cứ cho là Trần Ninh có bản lĩnh thông thiên thì anh ta cũng không thể qua cửa của xe tăng hình người Phan Lai được.
Lúc này, tại cổng nhà hàng Tử Kim Các.
Phan Lai thân thể cường tráng như một cái xe tăng đang chặn đường Trần Ninh: “Tôi không quan tâm ai đã mời cậu đến đây ăn tối. Tóm lại, Hiên thiếu của chúng tôi đã ra lệnh, đến một con chó cũng không được phép cho vào.”
“Anh cút đi, đừng tự mình tìm nhàm chán.”
Trần Ninh đến đây để ăn tối với người nhà nhưng thật không ngờ lại bị ngăn cản không cho vào.
Anh lạnh nhạt nói: “Tôi vào bất cứ chỗ nào chưa từng bị ai chặn cửa. Hôm nay tôi cứ muốn vào nhà hàng Tử Kim Các hà”
Trần Ninh vừa nói vừa nhắc chân đi vào.
“Cậu tìm chết!”
Phan Lai hừ lạnh một tiếng, trực tiếp sử dụng kỹ thuật khoác qua vai hất người qua. Anh ta muốn dùng vai phải mạnh mẽ như xe tăng của mình để hát Trần Ninh lên không trung.
Trần Ninh không trốn cũng không né tránh, vẫn bước về phía trước, tiền lên nghênh đón.
Bộp!
Vai phải của Phan Lai va vào vai trái của Trần Ninh.
Rắ!
c Tiếng nứt xương khiến người ta tê da đầu lập tức vang lên!
Phan Lai bị gãy xương vai phải, hét lên rồi lui sang một bên với vẻ mặt đau đớn.
Trần Ninh vẫn ung dung bình tĩnh như trước, không nhanh không chậm bước vào bên trong.