Chương 138: Vương Đạo Phương Sẽ Đích Thân Trả Lại Cho Tôi!
Biệt thự Tống gia.
Trên bàn đặt một sợi dây chuyền ruby tinh xảo và quý giá. Viên ruby huyết bồ câu trên sợi dây chuyền 70 carat tỏa ra ánh sáng rực rỡ mê hoặc dưới ánh đèn.
Mấy người Tống Thanh Tùng, Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình, Tống Hạo Minh, Cát Mỹ Lệ vô cùng ngạc nhiên xúm vào bao quanh chiếc vòng cổ ruby này.
Cát Mỹ Lệ lộ ra vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Con mụ nhà quê Mã Hiểu Lệ đó coi bảo bối như gạch vụn. Con đã mua sợi dây chuyền này của bà ta chỉ với năm nghìn tệ, ha hal”
Tống Trọng Hùng và những người khác đều thi nhau khen ngợi Cát Mỹ Lệ lợi hại, mua được thứ đồ tốt trị giá 100 triệu chỉ với giá năm nghìn tệ.
Tống Thanh Tùng lúc này mới mỉm cười nói: “Ha ha, Tống gia nhà chúng ta gần đây làm ăn sa sút. Nghe nói đại tiểu thư Lục gia là Lục San San đang chuẩn bị thể hiện thân thủ ở Trung Hải. Ông định leo lên con thuyền Lục gia này.”
“Tống gia chúng ta muốn kết thân với Lục đại tiểu thư, chỉ tiếc là thiếu mắt một món quà gặp mặt quý giá.”
“Ông nghĩ chiếc vòng cổ hồng ngọc này thật thích hợp để làm một món quà gặp mặt.”
Cát Mỹ Lệ nghe vậy thì lập tức lộ ra vẻ miễn cưỡng, không phục nói: “Ông nội, là cháu đã lấy được chiếc vòng cổ này.
Cháu định giữ lại để mình đeo. Dựa vào cái gì mà cháu phải lầy nó ra làm quà cho Lục tiêu thư?”
Tống Thanh Tùng hừ lạnh: “Lẽ nào cháu không phải người nhà họ Tống sao? Cháu không có phần nếu nhà họ Tống được lợi từ việc lên chung tuyền với Lục gia sao?”
Cát Mỹ Lệ nghe vậy dám tức giận nhưng không dám nói, hiển nhiên vẫn là miễn cưỡng làm theo.
Tống Thanh Tùng lúc này mới cười nói: “Mỹ Lệ, cháu không cần vội. Chúng ta tặng chiếc vòng cổ này làm quà cho Lục tiểu thư thì được nhiên sẽ đền bù cho cháu.”
“Chẳng phải cháu và Hạo Minh luôn muốn có chiếc Rolls- Royce Phantom trong ga ra của ông sao? Chiếc xe đó từ hôm nay sẽ thuộc về hai đứa.”
Tống Hạo Minh và Cát Mỹ Lệ nghe vậy thì lập tức vui mừng, nhưng Cát Mỹ Lệ vẫn có chút bất mãn, nói nhỏ: “Ông ơi, chiếc xe đó chỉ trị giá mười hai triệu, còn sợi dây chuyền của cháu trị giá hơn một trăm triệu.”
Tống Thanh Tùng cười ha ha nói: “Nhưng cháu lấy được sợi dây chuyền này từ Mã Hiểu Lệ với giá chỉ có năm nghìn tệ. Nói không chừng đám người Trần Ninh sẽ đến gây rối. Cháu nghĩ mình có thể tự mình xử lý Trần Ninh sao?”
Cát Mỹ Lệ vẫn còn khá sợ hãi Trần Ninh.
Trần Ninh từng ở Tống gia phế Chúc Cửu Linh, Cát Mỹ Lệ đến giờ vẫn còn hơi sợ hãi trong lòng.
Cô ta vội vàng nói: “Ông nội, ông làm chủ vẫn là tốt. Chúng cháu đều nghe lời ông.”
Tống Thanh Tùng hài lòng nói: “Vậy thì cứ làm theo những gì ta vừa nói, chiếc vòng cổ này chính là trọng lễ mà Tống gia chúng ta sẽ tặng cho Lục đại tiểu thư.”
“Để đền bù, ông sẽ đưa cho hai đưa chiếc Rolls Royce.”
“Tống gia chúng ta trèo lên thuyền Lục gia thì tất cả mọi người đều được lợi.”
Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình, Tống Hạo Minh, Cát Mỹ Lệ và những người khác đều mở to mắt mỉm cười, như thể họ đang nhìn thấy tương lai vô hạn của nhà họ Tống sau khi họ leo lên thuyền Lục gia.
Mấy người Tống gia đang vui mừng thì đột nhiên điện thoại trong nhà đỗ chuông.
Hóa ra đó là Mã Hiểu Lệ, Mã Hiểu Lệ gọi điện yêu cầu Cát Mỹ Lệ trả lại sợi dây chuyền cho mình, bà sẵn sàng hoàn lại gấp đôi số tiền.
Cát Mỹ Lệ nhận điện thoại, cười lạnh nói với Mã Hiểu Lệ: “Thím hai, nếu bà muốn hoàn lại giá gấp đôi vậy thì hãy chuẩn bị sẵn sàng 200 triệu tệ, tôi sẽ bán lại cho bà sợi dây chuyền.”
Mã Hiểu Lệ nghe vậy vừa lo lắng vừa tức giận: “Cháu dâu, lúc tôi bán cho cô chỉ là năm nghìn tệ, làm sao mà giá gấp đôi lại biến thành 200 triệu?”
Cát Mỹ Lệ cười lạnh: “Đó là giá bà bán. Còn tôi bán sợi dây chuyền với giá 100 triệu. Nếu bà nói giá gấp đôi thì đương nhiên sẽ là 200 triệu!”
“Nếu bà định bỏ ra 200 triệu để mua lại thì hãy nói, còn không thì đừng gọi điện làm phiền tôi. Đồ ngu ngốc.”
Mã Hiểu Lệ tức giận đến mức nước mắt không ngừng tuôn rơi, bà bị lừa thảm đến mức còn bị mắng là đồ ngu.
Lúc này, Trần Ninh và Tống Sính Đình đang vây quanh Mã Hiểu Lệ.
Mọi người mơ hồ nghe được lời nói kiêu ngạo của Cát Mỹ Lệ, trong lòng ai cũng tràn đầy phẫn nộ.
Trần Ninh trực tiếp nhận lấy điện thoại của Mã Hiểu Lệ, lạnh lùng nói: “Tôi cho cô 24 giờ đem trả lại sợi dây chuyền ruby cho mẹ tôi. Nếu không, cô tự mình chịu hậu quả.”
Cát Mỹ Lệ nghe thấy là giọng nói của Trần Ninh thì lập tức đưa điện thoại cho Tống Thanh Tùng, Tống Thanh Tùng cười lạnh nói: “Tiểu tử, mày đang dọa ma àI”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Cuộc đối thoại giữa hai bên kết thúc trong sự không vui vẻ.
Ngày hôm sau, màn đêm buông xuống, đèn bật sáng.
Khách sạn Trung Hải được chiếu sáng rực rỡ.
Tầng 2 của khách sạn đã được bố trí làm nơi mở tiệc rượu chiêu đãi Lục San San mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ, trang điểm như một bông hồng kiều diễm. Lúc này khuôn mặt xinh đẹp của cô ta có chút ngạc nhiên.
Thì ra hôm nay Đường Bắc Đầu sai người chuyển một tin nhắn cho cô ta, Đường Bắc Đầu định tha cho Trần Ninh.
Lục San San không hiểu vì sao Đường gia vốn nói muốn giết Trần Ninh lại đột nhiên muốn buông tha cho Trần Ninh.
Người đàn ông mặc vest đen bên cạnh cô ta có ánh mắt sắc bén chính là Tu La nói: “Nghe nói Âu Dương Hải có giao tình với Đường gia. Đường gia nợ Âu Dương Hải một lời hứa, cho nên ông ta đồng ý với Âu Dương Hải tha cho Trần Ninh một lần.”
Lục San San nghe xong lộ ra vẻ kinh ngạc: “Thì ra là vậy!”
Tu La nói: “Đại tiểu thư, tiệc rượu đã được sắp đặt xong. Các cao thủ giết Trần Ninh cũng đều đã được bố trí.”
“Hiện tại mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Trần Ninh cùng các vị khách đến dự tiệc chiêu đãi, sau đó sẽ giết Trần Ninh trước mặt mọi người.”
“Nhưng Đường gia tạm thời quyết định tha mạng cho Trần Ninh. Vậy đêm nay chúng ta có xử lý Trần Ninh theo kế hoạch ban đầu không?”
Lục San San nâng khuôn mặt xinh đẹp lên: “Đường gia tha cho Trần Ninh, nhưng Lục gia chúng ta không đồng ý.”
“Mọi việc vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch ban đầu, nhưng hãy nhớ nói với các vị khách là Đường gia tạm thời có chuyện nên tối nay sẽ không tham gia tiệc chiêu đãi. Chủ nhà là Lục gia chúng ta.”
Tu La: “Tuân lệnh!”
Đúng tám giờ tối, những người nổi tiếng từ mọi tầng lớp xã hội ở thành phố Trung Hải đều đến khách sạn Trung Hải để dự tiệc chiêu đãi.
Nhiều quan khách đến dự tiệc chiêu đãi mới biết được rằng tối nay Đường Bắc Đầu sẽ không xuất hiện, và người chủ trì tiệc chiêu đãi đã được đổi thành Lục gia.
Lục gia là một trong tứ trụ ở phía Nam, cũng giữ vị thế không tầm thường ở phía Nam.
Vì vậy, mặc dù các vị khách cảm thấy thật đáng tiếc khi Giang Nam vương Đường Bắc Đầu không xuất hiện, nhưng họ cũng không thể không nễ mặt Lục San San mà không tiếp tục tham gia tiệc chiêu đãi.
Thậm chí còn có loại như cả nhà Tống Thanh Tùng đến đây để làm thân với Lục San San.
Trần Ninh và Tống Sính Đình cũng đến bữa tiệc chiêu đãi mới biết rằng Đường Bắc Đầu sẽ không xuất hiện và người tổ chức bữa tiệc đã được đổi thành Lục gia.
Khi Tống Sính Đình biết tin này, khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ rõ vẻ bắt an.
Cô không có mối quan hệ tốt với Lục San San, Trần Ninh lại cũng đã từng tát Lục San San.
Vì đêm nay là tiệc chiêu đãi do Lục San San tổ chức nên cô cảm thấy mình và Trần Ninh tới dự thì đơn giản là tự mình tìm chỗ không vui.
Vì vậy, cô muốn lặng lẽ cùng Trần Ninh rời khỏi đây.
Tuy nhiên, cô còn chưa kịp rời đi thì đã bị một nhóm người ăn mặc bóng bầy chặn lại.
Nhóm người này chính là nhóm người nhà Tống Thanh Tùng!
Tống Thanh Tùng cố ý cười nói: “Trần Ninh, Tiểu Đình, hai đứa không phải vừa mới tới sao, sao lại vội vàng rời đi vậy?”
Tống Sính Đình kinh ngạc kêu lên: “Ông ơi, sao mấy người lại ở đây?”
Tống Thanh Tùng cười nói: “Đương nhiên là chúng tôi tới đây dự tiệc chiêu đãi của Lục tiểu thư!”
Tống Thanh Tùng nói đến đây bèn nhìn Trần Ninh, cười như không cười nói: “Đúng rồi, chiếc vòng cổ bằng ruby đó, gia đình chúng ta đã tặng cho Lục tiểu thư làm quà gặp mặt rồi!”
Trần Ninh và Tống Sính Đình nghe vậy đều cau mày.
Cát Mỹ Lệ lúc này cũng dương dương đắc ý nói: “Vừa rồi tôi nghe nói người phụ trách cao nhất của quân khu Trung Hải là Vương thiếu tướng Đạo Phương lát nữa cũng sẽ cùng phu nhân đến buổi chiêu đãi.”
“Lục tiểu thư định sẽ tặng sợi dây chuyền hồng ngọc này cho Vương phu nhân.”
“Trần Ninh, tôi khuyên các người đừng chú ý đến sợi dây chuyền này nữa, các người cũng không lấy lại được đâu.”
Tống Sính Đình nghe vậy thì tỏ ra rất tuyệt vọng.
Cô kéo tay Trần Ninh, nhỏ giọng cay đắng nói: “Vương Đạo Phương là thiếu tướng của quân khu chúng ta. Chiếc vòng cỗ ruby đã được tặng cho vợ ông ấy. Dù làm thế nào thì chúng ta cũng không thẻ lấy lại được.”
Trần Ninh hờ hững nói: “Không sao, bắt luận chiếc vòng này rơi vào tay ai, anh đều sẽ lấy lại.”
Cả nhà Tống Thanh Tùng nghe vậy đều bật cười ha ha, Tống Trọng Hùng cười nói: “Thật là cóc ghẻ còn huênh hoang, khẩu khí thật là lớn. Cậu còn có thể lấy lại sao, làm thế nào lấy được?”
Trần Ninh thờ ơ nói: “Vương Đạo Phương sẽ đích thân lấy ra sợi dây chuyền đó trả lại cho tôi.”
Cả nhà Tống Thanh Tùng nghe vậy thì đều thở ra một hơi khí lạnh.
Không phải vì sợ hãi, mà vì khả năng khoe khoang đến mức không biết xấu hỗ của Trần Ninh làm cho kinh ngạc.
Tất cả đều cười nhạo và mỉa mai: “Vương thiếu tướng đích thân trả lại sợi dây chuyền cho cậu sao? Sao cậu không nói rằng luôn mình là thủ trưởng của ông ta đi, ha ha ha.”