Chương 1298:
Không ít người quay đầu nhìn về phía Hoàng Thiên Thuận, giống như đang nói: Không phải anh nói người ta là nhân viên bảo vệ của một bộ phận ở thành phố Trung Hải sao?
Hoàng Thiên Thuận cũng lơ ngơ, vẻ mặt mờ mịt.
Trần Ninh lạnh lùng nói với Lưu Lai Đức: “Công việc của tôi là gì các người có thể thăm dò sao, không biết quân bộ Đại đô đốc tất cả đều là bí mật quân sự sao, anh muốn hỏi thăm bí mật quân sự?”
Nhóm người Lưu Lai Đức hoảng sợ, vội vàng nói không dám.
Không dám, ánh mắt mọi người nhìn Trần Ninh, sớm đã biến thành kính trọng, lúc trước khinh thường, sớm đã biến mắt không còn bóng dáng tăm hơi.
Trần Ninh mắng Lưu Lai Đức: “Ngoài ra, mặc kệ bộ phận gì, công việc chức vụ gì, đều là nhân dân phục vụ, việc này anh tốt nhất nhớ kỹ trong lòng.”
“Nếu như còn để tôi biết anh bày ra dáng vẻ lãnh đạo, bắt nạt quần chúng cùng nhân viên công tác cơ sở, vậy đừng trách tôi không khách khí với anh.”
Lưu Lai Đức run giọng nói: “Vâng vâng vâng, thuộc hạ biết rồi, thuộc hạ cũng không dám nữa.”
Xảy ra nhiều không vui như vậy, Trần Ninh không ở lại tiếp tục uống rượu, sớm rời đi.
Sau khi Trân Ninh rời đi, tỉnh thân Lưu Lai Đức buông lỏng, lại tè ra quân.
Sắc mặt ông ta trong nháy mắt đỏ lên, may mắn nhóm người Hoàng Thiên Thuận không phát hiện, tất cả mọi người đều không phát hiện mùi nước tiểu nhàn nhạt trong không khi.
Hoàng Thiên Thuận còn khó hiểu nói: “Trần tiên sinh này rốt cuộc là cái nhân vật gì vậy?”
Lưu Lai Đức ngồi trên ghế, dựa vào bàn ăn cùng khăn trải bàn che giấu tình cảnh chật vật mình tè ra quần.
Quả thật vừa rồi từ Lục Thiếu Thông tướng quân, thái độ cực độ cung kính với Trần Ninh, Lục Thiếu Thông còn nói nếu ông ta không xin lỗi Trần Ninh, những lời ngày tốt lành liền kết thúc này, âm thầm suy đoán Trần Ninh quả thật chính là vị Đại đô đốc vô cùng thần bí nào!
Chẳng qua vừa rồi ông ta vẫn giả vờ không biết mà thôi.
Mãi cho đến khi Trần Ninh đi, ông ta mới buông lỏng.
Ông ta hiện tại vẫn có một chút sau sợ hãi, thật sự là họa trên mặt đất không gây ra, lại chọc vào họa trên trời, may mắn Đại đô đốc không nghiêm túc so đo với ông ta, nếu không ông ta đã độc tử rồi.
Trần Ninh từ Thực Thần Cư đi ra, một chiếc xe màu đen, lặng lẽ xuất hiện, dừng lại trước mặt anh.
Điển Chử từ chỗ lái xe xuống, chạy tới, mở cửa xe cho Trần Ninh.
Trần Ninh ngồi xuống ghé sau xe.
Lúc này Điển Chử mới trở lại vị trí lái xe, khởi động xe, từ từ lái xe đi.
“Thiếu gia, bây giờ đi đâu?”
“Trở về khách sạn Crystal Palace.”
“Vâng!”
Điển Chử vừa lái xe vừa nói: “Thiếu gia, phủ Đại đô đốc truyền đến tin tức.”
Trần Ninh ngồi ở chỗ ngồi, nhắm mắt lại, giống như đang dưỡng thần, thản nhiên nói: “Tin tức gì?”
Điển Chử nói: “Chủ nhiệm Lục Thiếu Thông của văn phòng phủ đô đốc, anh ta nói gần đây Hạng gia nhiều lần đến thăm, yêu cầu gặp Đại đô đóc.”
Khóe miệng Trần Ninh khẽ nhéch lên, cười như không cười: “Hạng gia lại muốn giở trò gì?”
Điển Chử nói: “Nhị gia Hạng gia, cũng chính là em trai Hạng lão – Hạng Sơn, dưới trướng có một viên ngọc sáng, tên là Hạng Thủy Nghiên.”
“Nghe nói bộ dạng duyên dáng yêu kiều, có tri thức hiểu lễ nghĩa.”
“Hạng gia muốn gả Hạng Thủy Nghiên cho Đại đô đốc, hai nhà liên hôn, liên thủ mạnh.”
Liên hôn?
Hạng Thành muốn gả cháu gái ông ta cho anh?
Trần Ninh mở mắt ra, vừa giận vừa buồn cười.