Chương 1248:
Trần Ninh cười nói với Tống Thanh Tùng: “Ông, ông cứ đem lòng đặt trở lại trong bụng đi, néu Diệp Tiêu Dao còn tới bới móc, cháu nhất định sẽ xử lý tốt, sẽ không liên lụy đến mọi người.”
Tống Thanh Tùng rất muốn hỏi niềm tin của Trần Ninh đến từ đâu?
Nhưng, lời này cuối cùng cũng không dám hỏi ra, dù sao bên ngoài đều truyền Trần Ninh đắc tội với Hạng lão, bị cách chức.
Bây giờ hỏi Trần Ninh niềm tin lấy từ đâu, đây không phải là xát muối vào vết thương sao?
Trong lòng Tống Thanh Tùng vẫn là lo lắng, ngoài miệng chỉ có thể nói: “Nếu cháu rể cháu có cách ứng phó Tiêu Diêu vương, vậy ông liền yên tâm.”
Vừa dứt lời!
Điển Chử liền từ bên ngoài tiến vào, bước nhanh đến bên tai Trần Ninh, nhỏ giọng nói: “Thiếu soái, không hay, Diệp Tiêu Dao phái cao thủ Độc Cô Hành đi tới Trung Hải, làm bị thương người phụ trách trông coi Diệp Sâm, mang Diệp Sâm đi, còn nói bảo ngài mua quan tài tốt chờ chết.”
“Lúc đầu, Độc Cô Hành còn định tìm Tống gia gây phiền phức.”
“May mắn hôm nay nhóm người Tống lão gia tới nơi này làm khách, không ở Tống gia, thoát một kiếp.”
Nhóm người Tống Thanh Tùng ngồi bên cạnh Trần Ninh nghe thấy lời của Điển Chử, sắc mặt ai nấy đều là kịch biến.
Trần Ninh khẽ nhíu mày: “Độc Cô Hành, lai lịch thế nào, rất lợi hại sao?”
Điển Chử nói: “Tôi điều tra một chút, Độc Cô Hành là bạn tốt tri kỷ của Tiêu Diêu vương, hay là đệ nhất mưu sĩ dưới trướng Tiêu Diêu vương.”
“Nghe nói chẳng những trí tuệ hơn người, hơn nữa thực lực rất khủng bó.”
“Là một sát nhân không tính là cường giả siêu cấp.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Diệp Tiêu Dao không tự mình đến giải quyết ân oán với tôi, phái một thủ hạ tính cái gì?”
“Thôi, vậy Độc Cô Hành kia hiện tại ở đâu?”
Điển Chử nói: “Một nhóm Độc Cô Hành, hành tung rất bí ẩn, bọn họ cứu Diệp Sâm đi, nhất thời nửa khắc chúng tôi chưa tra được chỗ đặt chân của ông ta, bọn họ giống như biến mắt khỏi không trung vậy.”
Trần Ninh nói: “Xem ra là một cao thủ phòng theo dõi truy tìm.”
Điển Chử nói: “Nhưng Độc Cô Hành nói, ngày mai lúc hoàng hôn ông ta sẽ đích thân đến Tống gia, cùng Thiếu soái ngài còn có Tống gia, tính sổ.”
“Thuộc hạ cảm thấy, ngày mai nhát định Độc Cô Hành sẽ đến Tống gia.”
Nhóm người Tống Thanh Tùng nghe thấy tê cả da đầu, đều nhìn Trần Ninh, kêu khổ không ngừng nói: “Trần Ninh à, cháu xem, tai họa này có phải đến rồi không, cái này như thế nào cho phải đây?”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Ông à ông yên tâm, cháu sắp xếp nhân thủ, âm thầm bảo vệ nhà mọi người, tuyệt đối sẽ không để cho nhà mọi người có bắt kỳ sơ suất nào.”
Nhà Tống Thanh Tùng vẫn không yên tâm lắm.
Trần Ninh thấy thế, cười cười, dứt khoát nói với Tống Sính Đình: “Nếu lão gia thấp thỏm bát an, như vậy chúng ta dứt khoát trở về nhà tổ của Tống gia ở hai ngày đi.”
Diệp gia, nhà giàu đỉnh cấp Thủ đô.
Năm đó tiếng tăm Diệp Tiêu Dao vang cả nước, ngay cả Quốc chủ cũng kiêng dè ba phần là thật.
Nhà Tống Thanh Tùng đắc tội Diệp gia, đắc tội Tiêu Diêu vương, thật sự không có thực lực chống cự gì.
Bây giờ bọn họ chỉ trông cậy vào Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Mọi người nghe Trần Ninh nói về tổ trạch Tống gia, ở lại với mọi người hai ngày, lập tức ai nầy đều nhao nhao mở: miệng nói được.
Tống Sính Đình nói: “Vậy được rồi, chúng ta đều là người thân, có chuyện gì chúng ta cùng nhau gánh vác.”
“Cha mẹ, Đồng Kha, thu dọn mấy bộ quần áo, chúng ta về nhà tổ ở vài ngày.”
Trong một bệnh viện tư nhân!
Diệp Sâm đã phẫu thuật xong, từ từ tỉnh lại.
Độc Cô Hành đứng bên giường bệnh, mỉm cười nhìn anh ta, thản nhiên hỏi: “Công tử, cậu tỉnh lại, cảm thấy tốt hơn chưa?”
Diệp Sâm cảm thấy cơ thể mình rất suy yêu, nhưng, tâm trạng báo thù của anh ta lại rất gấp gáp.
Anh ta giơ tay nắm lấy góc áo Độc Cô Hành: “Báo thù, chú Độc Cô, cháu muốn báo thù, chú giúp cháu, cháu muốn đem Trần Ninh thiên đao vạn quả…”