Chương 1241:

 

Ma Nhãn kêu thảm thiết thê lương, vang vọng toàn hội trường.

 

Thấy vậy, Diệp Sâm kinh ngạc đứng lên.

 

Tà Tăng, Thiên Cơ, Tửu Thần, từng người đều chấn kinh, như mắt hồn.

 

Một cước này của Trần Ninh đá vào đầu gối của Ma Nhãn, nhưng cơn giận còn sót lại chưa tiêu, tay phải nhô ra, bóp lấy cổ họng Ma Nhãn.

 

Tiếng kêu gào của hắn đột ngột im bặt.

 

Trần Ninh vô cảm nhắc tên Ma Nhãn kia lên.

 

Ma Nhãn muốn liều chết phản kháng.

 

Trần Ninh gập năm ngón tay phải, một phát đã trực tiếp bóp chặt cỗ hắn.

 

Trong phút chốc, Ma Nhãn giống như con gà trống bị gãy cổ, giằng co hai lần sau đó không có động tĩnh gì nữa.

 

Bịch!

 

Trần Ninh buông tay ra, thân thể của Ma Nhãn đã bị ném xuống trước mặt đám người Diệp Sâm như một con chó chết.

 

Sắc mặt Diệp Sâm vô cùng khó coi.

 

Bọn người Tà Tăng, từng người một đều bày ra vẻ mặt ngưng trọng, thực lực của Trần Ninh, mạnh hơn họ tưởng.

 

Trần Ninh nhắc lên Đổng Thiên Bảo trên mặt đất lên, ôn nhu hỏi: “Không nghiêm trọng chứ?”

 

Đồng Thiên Bảo gãy mát tay phải, quẫn bách nói: “Không chết được, thiếu gia, thân thủ những người này đều rất mạnh, ngài cẩn thận một chút.”

 

“Ông nội!”

 

Lúc này Tống Sính Đình vội vàng chạy tới, trước tiên đỡ Tống Thanh Tùng dậy, xé nát đồ tang của Tống Thanh Tùng, quan tâm hỏi: “Ông nội, ông có sao không?”

 

Tống Thanh Hùng và Tống Thanh Bình cùng những người khác nhìn thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình đến, có chút tự tin hơn, tất cả đều đứng dậy.

 

Sắc mặt Tống Thanh Tùng đỏ bừng, vẻ mặt xấu hỗ nói: “Cháu gái, cháu rể, lão già như ông ở Trung Hải chục năm, chưa bao giờ chịu nhục như vậy, lần này hai cháu phải lấy lại thể diện cho ông, nếu không ông sẽ không còn mặt mũi nào để gặp mọi người nữa.”

 

Trần Ninh an ủi: “Ông đừng lo lắng, cháu sẽ đánh gãy chân người đó, bắt quỳ đủ ba ngày ba đêm trước nhà ông, để cho ông nguôi giận.”

 

Diệp Sâm nghe tới đây, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.

 

Diệp Sâm lạnh lùng nhìn Trần Ninh: “Anh chính là người đắc tội với Hạng lão, thống soái Bắc Cảnh xui xẻo bị cách chức, Trần Ninh?”

 

“Anh lại dám trước mặt tôi, giết người Diệp gia tôi!”

 

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Tôi ba lần bốn lượt cảnh cáo Diệp gia các người, không nên đến trêu chọc tôi, vì sao các người lại không nghe?”

 

Diệp Sâm cười lạnh nói: “Ha ha, anh giết người Diệp gia chúng tôi, anh thật sự cho rằng Diệp gia chúng tôi sẽ cảm ơn ba trăm lần như vậy sao?”

 

“Những gì anh làm với Diệp gia, toàn bộ cha tôi đều đã biết.”

 

“Ông ấy khinh thường tự mình xuống núi thu thập anh, nên phân phó tôi đến cho anh một bài học.”

 

“Trần Ninh, trước kia anh là thống soái Bắc Cảnh, hiện tại chỉ còn treo một cái chức hư danh, coi như là một nhân SỈ”

 

“Nếu như bây giờ anh tự vẫn nhận tội, tôi có thể đồng ý không làm khó người thân, bạn bè của anh, hơn nữa sẽ đối xử tốt với vợ của anh, như thế nào?”

 

Bảo Trần Ninh tự vẫn nhận lỗi của mình!

 

Điển Chử, Tần Tước, còn có Bát Hỗ Vệ, vẻ mặt ai nấy đều giận dữ.

 

Tống Sinh Đình cùng Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ, còn có nhà Tống Thanh Tùng, vẻ mặt lại lo lắng.

 

Sắc mặt Trần Ninh ngược lại như thường, anh từ từ móc ra điều thuốc lá châm, thản nhiên nói: “Bảo tôi tự vẫn nhận tội, đừng nói anh không xứng, ngay cả cha anh cũng không xứng.”

 

“Nhưng tôi nghe nói cha anh – Diệp Tiêu Dao, từng là nhân vật nổi danh cả nước, hơn nữa còn vì dân chúng làm chút chuyện tốt.”

 

“Bởi vậy hôm nay tôi cho anh một cơ hội, anh tự đánh gãy hai chân, quỳ trước cửa Tống gia sám hối ba ngày ba đêm, tôi liền tha mạng cho anh.”

 

Tự đánh gãy chân!

 

Còn phải quỳ trước cửa Tống gia ba ngày ba đêm?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play