Chương 1234:
Trần Ninh nói: “Ông muốn nói cái gì?”
Vương Đạo Phương mới nói: “Tôi đã nghĩ rồi, dự định sẽ bàn bạc với những người chủ lực của quân đội Bắc Cảnh và cả những anh em khác, cùng nhau viết một bức thư, gửi Nội các, kháng nghị Đại đô đốc.”
Trần Ninh rất có hứng thú: “Kháng nghị, kháng nghị cái gì mới được.”
Vương Đạo Phương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Giúp Thiếu soái kháng nghị, xin Đại đô đốc cho ngài tiếp tục trấn giữ Bắc Cảnh.”
Trần Ninh cười nói: “Có lòng có lòng, nhưng không phải cầu xin Đại đô đốc đâu, vị trí thống soái Bắc Cảnh này, tôi không hợp để làm nữa.”
Vương Đạo Phương lo lắng nhìn: “Thiếu soái, đang nói cái gì vậy, ai không biết ngài canh giữ Bắc Cảnh, Bắc Cảnh quanh năm yên bình. Ngay khi ngài vừa bị cách chức, nước Tu La đã dám xâm phạm vào Bắc Cảnh.”
“Hơn nữa, nếu ngài không trở lại nhiệm sở, Hạng lão làm phiền ngài, ngài làm sao có thể chống đỡ?”
Trần Ninh cười: “Vương Đạo Phương, ít người biết, nhưng ông cũng có thể coi là tâm phúc của tôi, cũng là quân nhân, tôi cũng muốn nhờ ông chăm sóc gia đình ở Trung Hải, cho nên tôi nói thẳng vậy.”
“Kỳ thật, cấp trên đã sớm có những sắp xếp khác cho chức vị của tôi.”
Vương Đạo Phương sửng sốt: “Thiếu soái, ngài đang nói cái gì thế?”
“Cấp trên đã có sắp xếp khác cho công việc của ngài? Tại sao chúng tôi không nhận được bất cứ tin tức nào, sếp cho ngài đảm nhận chức vị gì, phụ trách mảng nào.”
Trần Ninh cười cười, không nói chuyện, lấy ra một khối tơ vàng được bện chặt, rất tinh xảo, sinh động như Kỳ Lân thật, đặt ở trên bàn.
Mặt nạ Kỳ Lân.
Vương Đạo Phương đột nhiên mở to mắt, đột nhiên đứng lên, kinh ngạc nhìn mặt nạ.
Đây không phải là chiếc mà Đại đô đốc mang theo, khi ông đến viện quân cơ Thủ đô để tham dự hội nghị quân sự đầu tiên do Đại đô đốc chủ trì cách đây không lâu sao?
Chẳng lẽ lại?
Thiếu soái chính là Đại đô đốc!
Vương Đạo Phương nhát thời hưng phấn nhìn Trần Ninh: “Thiếu soái, ngài là Đại…”
Trần Ninh cười ngắt lời: “Đừng công khai, đây là bí mật, không có mấy người biết, ông có thể biết, nhưng đừng nói cho ai.”
“Sở dĩ tôi tiết lộ với ông là để cho ông yên tâm. Sau này có ngưu quỷ xà thần đến quấy rầy người nhà tôi, không kiêng kị gì cả, diệt hết chúng đi.”
‘Vương Đạo Phương kích động nói: “Tuân mệnh!”
Lúc này, Điển Chử gõ cửa đi vào, nói nhỏ với Trần Ninh vài câu, báo lại cho Trần Ninh cả chuyện Diệp Sâm đến cũng như phái người đền.
Sau khi Trần Ninh nghe xong cười lạnh một tiếng, nói với Vương Đạo Phương: “Vừa mới nói ngưu quỷ xà thần, không nghĩ tới ngưu quỷ xà thần Diệp gia đến thật.”
Lúc này!
Đội trưởng đội cảnh vệ Chiêm Thiết Quân của Vương Đạo Phương cũng gõ cửa và bước vào.
‘Vương Đạo Phương cau mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Chiêm Thiết Quân báo cáo: “Tướng quân, Diệp Sâm – con trai của Diệp Tiêu Diêu, đến Trung Hải, buổi chiều đã có mặt tại Bích Hải Vân Thiên, mời một số nhân vật tai to mặt lớn ở Trung Hải, đồng thời mời cả ngài!”
Diệp Sâm!
Không phải là ngưu quỷ xà thần mà Thiếu soái vừa nhắc đấy sao!
Vương Đạo Phương không chút do dự từ chối: “Không đi!”
Chiêm Thiết Quân vẫn không biết rằng Diệp Sâm đến Trung Hải để đối phó với Trần Ninh, không nhịn được nói: “Tướng quân, Diệp Sâm là con trai của Tiêu Diêu vương.
Tiêu Diêu vương là nhân vật phong vân năm ấy của Thủ đô, sức ảnh hưởng bây giờ cũng không nên khinh thường.”
“Diệp Sâm mời ngài đi yến tiệc, nếu không đi là không nễ mặt.”
Vương Đạo Phương giễu cọt: “Cậu ta là cái gì chứ, cho dù tôi có đến, tôi cũng không nẻ tình gì đâu.”
Chiêm Thiết Quân nghe vậy mắt trợn tròn!
Tiêu Diêu vương là vương của Thủ đô, sao Vương tướng quân lại có địch ý với ông ấy thế?
Trần Ninh mỉm cười: “Được rồi, Đạo Phương, tôi về trước, có thời gian liên hệ sau.”