Chương 1231:
Diệp Băng Tâm khẽ nghiền răng: “Nếu như chú hai không ra, cháu sẽ quỳ ở đây không đứng lên.”
Đám người còn lại cũng đồng thanh nói: “Ông chú hai không xuống núi, chúng cháu không đứng dậy.”
Cửa vẫn không mở, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Diệp Băng Tâm và những người khác tựa hồ cũng không thèm đếm xỉa, quỳ trên mặt đất.
Mặt trời chậm rãi lên cao, nhiệt độ không khí cũng chầm chậm tăng lên.
Bắt tri bất giác đã mấy giờ trôi qua, đã đi tới giữa trưa.
Mặt trời đã khuất, tất cả mọi người đang quỳ dưới đát thoi thóp. Ve sầu trên cây kêu vang không ngừng.
Cơ thể và tâm trí của Diệp Băng Tâm cũng không chịu nỗi, chưa bao giờ chịu khổ như vậy.
Mồ hôi đã sớm đầm đìa, gần như ngắt đi.
Người bên cạnh nhỏ giọng khuyên hay là thôi đi.
Nhưng bà ta vẫn nghiền răng: “Không được, nếu chú hai không ra khỏi núi, thì hôm nay tôi sẽ quỳ chết ở đây.”
Vừa dút lời.
Cửa lớn sơn trang Tiêu Diêu két một tiếng mở ra.
Diệp Băng Tâm và những người khác kinh ngạc.
Chỉ thấy có một thanh niên đẹp trai, khuôn mặt tựa tạc tượng, nước da trắng trẻo, cùng một vài người đàn ông xuất hiện.
Người đàn ông đẹp trai có nước da trắng nõn nà kia không phải ai khác mà chính là con trai của Diệp Tiêu Diêu, Diệp Sâm.
Diệp Sâm cười nói: “Chị họ, cha em nói, ông ấy biết tình huống của Diệp gia.”
Diệp Băng Tâm vội vàng nói: “Em họ, chú hai nói thế nào, có phải là chú muốn đích thân rời núi, tru diệt Trần Ninh, báo thù cho Diệp gia của chúng ta?”
Diệp Sâm lắc đầu: “CHa nói, khi đó ở Thủ đô, các vị tướng quân Các lão, ai nhìn thấy cũng cung kính cha, đến cả Quốc chủ cũng nẻ ba phản.”
“Chỉ là một tên Trần Ninh, làm sao có thể xứng làm ông ấy đích thân đi ra ngoài?”
Diệp Băng Tâm nóng lòng: “Em họ, Trần Ninh đã bắt nạt Diệp gia của chúng ta thành ra như bây giờ. Nếu chú hai không rời núi, Diệp gia của chúng ta sẽ khó mà trụ trong giới hào môn…”
Diệp Sâm cười nói: “Chị họ, đừng lo lắng. Mặc dù cha em không có kế hoạch đích thân đi ra ngoài, nhưng chuyện này cũng là chuyện của Diệp gia. Ông ấy không thể bỏ qua được.”
“Cha em nói, để em đi Trung Hải, lấy đầu tên chó Trần Ninh về tế Diệp Văn Bưu.”
Diệp Băng Tâm sững sờ: “Em họ, em… làm được không?”
Đàn ông ghét nhất là bị nói không được!
Khuôn mặt trẻ tuổi tuần tú của Diệp Sâm trầm xuống tại chỗ, lạnh lùng nói: “Chị họ, chị đang xem thường em sao?”
Diệp Băng Tâm vội vào nói: “Em họ, chị không có ý đó.”
“Chị chỉ sợ, từ nhỏ em đã theo chú hai, không biết giang hồ hiểm ác, huống hồ tên Trần Ninh kia còn là thống soái Bắc Cảnh, giết người như ngóe, xưng danh chiến thần.”
“E rằng em không phải đối thủ của cậu ta…”
Diệp Sâm kiêu ngạo ngắt lời: “Chị họ, chị lo quá rồi.”
“Em theo cha, cũng học được một chút bản lĩnh, không thẻ nói là có thể so sánh với cha, nhưng cũng phải giống ba phần công lực, đủ để đối phó với Trần Ninh.”
“Hơn nữa, lần này em không đi Trung Hải một mình, mà còn dẫn theo bón người trong Thập Nhị Thiên Vương của cha.”
“Bốn người bọn họ đi cùng, Trần Ninh tính là cái gì?”
Lúc này đám Diệp Băng Tâm mới chú ý tới, trong số những người tùy tùng phía sau Diệp Sâm, bốn người họ là đặc biệt bắt mắt nhát.
Bốn người này, đứng đầy là một nhà sư béo mặc áo cà sa, hòa thượng này không có tướng mạo bình thường của thầy tu, mà có thêm máy phần tà mị, một trong Thập Nhị Thiên Vương dưới trướng của Tiêu Diêu vương – Tà Tăng.
Người thứ hai cao lớn phi thường, có bộ râu màu tím và đôi mắt màu xanh lam, hơi giống vị Sa Tăng trong phim truyền hình Tây Du Ký, một trong Thập Nhị Thiên Vương dưới trướng Diệp Tiêu Diêu – Ma Nhãn.
Người thứ ba dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt sắc sảo, đôi mát đặc biệt lạnh lùng, cũng là một trong Thập Nhị Thiên Vương của Tiêu Viêm Vương – Thiên Cơ.
Người thứ tư thì vừa già vừa thấp bé, đầu tóc rối bù, mũi rượu đỏ, thắt một bầu rượu to ngang hông, là một trong Thập Nhị Thiên Vương của Tiêu Viêm Vương – Tửu Thần.
Bốn người này đều là những cường giả năm đó đã theo Tiêu Diêu vương xông pha nam bắc chỉnh phạt tứ phương.
Bất kỳ ai trong số họ cũng có đủ sức mạnh để gây ra một cơn bão đẫm máu.