Chương 1222:
Khi ra khỏi sân bay, Trần Ninh biết được Đinh Thanh và Diệp Văn Bưu đang gây khó dễ cho vợ mình, vu khống anh là kẻ đào ngũ và bôi nhọ sự trong trắng của vợ anh.
Nên anh cũng đã yêu cầu Điển Chử và những người khác chuẩn bị kỹ càng quan tài cho nhóm Diệp Văn Bưu.
Điển Chử nói: “Đã sẵn sàng!”
Trần Ninh cười: “Tốt lắm, thu xếp xe cộ đi. Tôi muốn đích thân đến khách sạn Aegean.”
Điển Chử nhanh nhảu đáp: “Vâng!”
Tống Sinh Đình đang ôm con gái, trêu chọc cô bé.
Cô mơ hồ nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Trần Ninh và Điển Chử, đoán rằng Trần Ninh sẽ đến khách sạn Aegean tìm Diệp Văn Bưu để tính sổ.
Diệp Văn Bưu hiện là người thừa kế duy nhát của Diệp gia chốn Thủ đô, mà Diệp gia lại có có quan hệ mật thiết với Hạng gia.
Trần Ninh không còn là tổng chỉ huy ở quân Bắc Cảnh, thực lực không thể so với lúc trước, Tống Sính Đình rất lo lắng cho Trần Ninh, lập tức giao con gái cho mẹ, sau đó đứng dậy nói với Trần Ninh: “Trần Ninh, anh đến khách sạn Aegean phải không, em theo với.”
Đồng Kha bên cạnh nghe được lời này, cô cũng đoán được Trần Ninh tìm Diệp Văn Bưu tính sổ, cô cũng lập tức muốn theo: “Anh rẻ, em cũng đi cùng anh.”
Trần Ninh không định đưa Tống Sính Đình và Đồng Kha đi cùng.
Nhưng Tống Sính Đình lo lắng, còn Đồng Kha thì khăng khăng muốn đi theo giáo huấn Diệp Văn Bưu.
Cuối cùng, Trần Ninh chỉ có thể để cho hai người bọn họ đi theo.
Khách sạn Aegean.
Toàn bộ khách sạn hôm nay đã được Diệp Văn Bưu bao trọn.
Vả lại, Diệp Văn Bưu và Đinh Thanh thừa biết rằng nữ vệ sĩ của Tống Sính Đình – Tần Tước rất giỏi, nên bọn họ đã sắp xếp một số lượng lớn các cao thủ trong khách sạn tối nay, chỉ chờ Tống Sính Đình và Tần Tước sa vào lưới.
Chớp mắt đã đến thời gian bản tin buổi tối.
Diệp Văn Bưu và Định Thanh đang ngồi trong đại sảnh tráng lệ, nhàn nhã uống rượu vang đỏ.
Diệp Văn Bưu nhìn thời gian nhíu mày: “Tại sao Tống Sính Đình vẫn chưa tới, chẳng lẽ cô ta thật sự không quan tâm đến thanh danh của mình sao, mặc cho chúng ta đem sự trong sạch của cô ta bôi nhọ, cũng không quan tâm đến bản thân bị lâm vào cảnh thân bại danh liệt sao?”
Đinh Thanh thản nhiên nói: “Khó nói, chờ một chút.”
Vừa dút lời.
Một cấp dưới vội vàng từ bên ngoài bước vào: “Diệp tiên sinh, Đinh tiên sinh, nhóm Tống Sính Đình đến rồi.”
Diệp Văn Bưu và Đinh Thanh nhìn nhau.
Sau đó, lập tức thấy một nhóm người đi vào từ cửa chính.
Đi phía trước là một đôi nam nữ xinh đẹp, rõ ràng là Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Đằng sau là Đồng Kha, Điển Chử, Tần Tước và Đồng Thiên Bảo.
Diệp Văn Bưu và Định Thanh nhìn thấy Trần Ninh, hai mắt mở to, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không phải Trần Ninh biến mắt trên chiến trường sao?
Sao lại quay về chứ?
Trần Ninh kéo theo Tống Sính Đình, mang theo nhóm người Đồng Kha, không nhanh không chậm tiền đến.
Xung quanh, một số lượng lớn đàn ông mặc vest cũng xuất hiện, những người này là thuộc hạ của Diệp Văn Bưu và Đinh Thanh.
Đùng.
Đùng.
Đùng.
Hàng trăm thủ hạ mặc vest đã lặng lẽ bao vây toàn bộ sảnh khách sạn.
Đám người kia đều nhìn chằm chằm Trần Ninh như bầy sói, giống như chỉ đợi Diệp Văn Bưu cùng Đinh Thanh ra lệnh, họ sẽ lao tới xé rách Trần Ninh thành từng mảnh.
Trần Ninh làm ngơ với đám thanh niên đầy sát khí xung quanh, cứ như đang mang theo vợ tham dự tiệc rượu, chậm rãi kéo ghế ngồi, sau đó anh cùng Tống Sính Đình thản nhiên ngồi xuống đối diện với Diệp Văn Bưu và Đinh Thanh.
Đồng Kha, Điển Chử, Tần Tước, và Đổng Thiên Bảo đứng sau lưng họ.
Trần Ninh ngồi xuống cuối cùng, châm một điều thuốc, hút một hơi khói, sau đó liếc nhìn Diệp Văn Bưu và Đỉnh Thanh, thờ ơ mở miệng: “Nghe nói các vị đang ép tôi đây phải lộ diện, giờ toại nguyện rồi đó.”
Diệp Văn Bưu và Định Thanh nhìn nhau, sau đó cả hai đều bật cười.