Chương 123: Bị Ông Nội Hại Thảm
Thẩm mỹ viện Quý Phu Nhân, trong phòng VỊP.
Lục San San đang đi bảo trì sắc đẹp thì thủ hạ của cô ta là A Quý vội vàng bước vào, trầm giọng nói: “Đại tiểu thư, tin tức mới nhất.”
Lục San San vẫy vẫy tay, ra hiệu cho nhân viên làm đẹp bên cạnh đi ra ngoài, sau đó nhàn nhạt hỏi: “Có phải Chúc gia đã giết được Trần Ninh rồi không?”
A Quý cúi thấp đầu nói: “Trần Ninh vẫn không sao, Chúc Phong Hoa chết rồi.”
Lục San San đang nằm trên giường làm đẹp với chiếc mặt nạ cao cấp nghe vậy không nhịn được kinh ngạc ngồi dậy, chiếc mặt nạ trên mặt cũng rơi xuống sàn.
Cô ta không quản nhiều như vậy, chỉ nhìn chằm chằm A Quý rồi kinh ngạc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
A Quý cười khổ nói: “Nghe nói Chúc Phong Hoa nhận sai tin tức đến nhằm chỗ, mang theo hơn 3..
đệ tử và con cháu đột nhập vào căn cứ quân sự bí mật ở Trung Hải. Nghe nói lúc đó có hơn 20..
sĩ quan và binh lính trong căn cứ đang tổ chức lễ trao quân hàm rất hoành tráng. “
“Vì đột nhập vào căn cứu quân sự trọng điểm nên Chúc Phong Hoa bị giết ngay tại chỗ.”
“Đám đệ tử của ông ta đều là xã hội đen. Trên người mỗi tên đều có tiền án nên bị tung một mẻ lưới bắt gọn, toàn bộ đều bị bắt vào tù.”
Sau khi Lục San San nghe ông ta báo cáo thì ngắn người không nói lên lời, một hồi lâu mới nói được một câu: “Chúc Phong Hoa này là óc heo hay sao, sao có thể nhằm lẫn như Vậy, còn tự mang họa sát thân vào người!”
A Quý nói: “Đại tiểu thư, Chúc Phong Hoa đã chết, tất cả các đệ tử con cháu của Chúc gia cũng bị bắt gọn.”
“Nguyên khí của Chúc gia đã bị tổn thương rất lớn. Việc chúng ta mong đợi họ giết Trần Ninh trả thù cho Lục thiếu chỉ sợ không thành rồi.”
Lục San San hừ lạnh: “Chúc gia này thật là vô dụng. Xem ra tôi nhất định phải đích thân ra tay giết đôi cầu nam nữ Trần Ninh và Tống Sính Đình này.”
Tỉnh ly, Chúc gia.
Chúc Khổ Thiền nhận được tin con trai ông ta đã chết và tất cả các đệ tử con cháu của ông ta đều đã bị bắt gọn thì lập tức ngất đi.
Không dễ dàng gì người nhà mới đánh thức được ông ta. Sau khi tỉnh tại ông ta phẫn nộ thở phì phò nói: “Thế lực Chúc gia chúng ta chủ yếu dựa vào đám đệ tử con cháu này để kiểm soát thế giới ngầm của toàn bộ các thành phố phía nam. Bây giờ Phong Hoa chết rồi, vô số đệ tử đã bị bắt. Chúc gia chúng ta đến ngày tàn rồi.”
Con trai thứ hai của ông ta là Chúc Thừa Dương trầm giọng nói: “Cha, Chúc gia còn có con, có con ở đây thì sẽ không thể nào sụp đỗ được.”
Chúc Khổ Thiền nhìn con trai thứ hai, hài lòng nói: “Cơ thể cha đã hơi không xong rồi. Anh cả của con lại mát rồi. Từ nay về sau con sẽ tạm thời đảm đương việc trong gia tộc.”
Chúc Thừa Dương: “Vâng, cha nghỉ ngơi đi. Ngoài chuyện tổ chức ổn thỏa lễ tang của anh trai và cháu trai, con sẽ đích thân báo thù cho họ.”
Chúc Khổ Thiền gật đầu, đồng thời nói: “Làm việc phải thật thận trọng, hy vọng rằng gia đình không phải chịu thêm mắt mát nữa.”
Chúc Thừa Dương dẫn theo mấy tên thuộc hạ đi ra khỏi phòng cha ông ta.
Ông ta nói với thuộc hạ: “Tập hợp tất cả cao thủ trong gia tộc, theo tôi về phía nam Trung Hải. Tôi muốn gặp mặt Lục đại tiểu thư Lục San San, liên thủ lấy mạng Trần Ninh.”
“Vâng, nhị gia!”
Khi Trần Ninh và Đồng Kha lái xe trở về đến hoa viên tiểu khu Giang Tân thì trời đã tối.
Về đến nhà thì thấy trong nhà đang rất náo nhiệt, chật ních người đang ngồi chơi.
Hóa ra là Tống lão gia Tống Thanh Tùng đưa theo đám người Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bình đến làm khách.
Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đang tiếp đón đám người Tống Thanh Tùng.
Tống Sính Đình mang vẻ mặt rất khó xử nói với mọi người: “Ông, bác cả, chú ba, hiện tại tập đoàn Ninh Đại của chúng cháu không thiêu tiền. Cháu thật sự không thể đồng ý với yêu cầu mua cỗ phần của tập đoàn Ninh Đại của mọi người với giá thấp như vậy được.”
Trần Ninh vừa vào cửa nghe được lời nói của Tống Sính Đình thì bèn lạnh mặt.
Đám người Tống Thanh Tùng thực sự chính là đám chó đi đêm vào phòng mà không có chút chuyện gì tốt đẹp.
Mỗi lần mấy người đó đến đây nếu không phải là muốn lợi dụng thì là đến để gây rắc rối.
Lần này chắc là do từ khi có thông tin tập đoàn Ninh Đại giành được quyền làm đại lý vắc-xin ung thư gan, giá cổ phiếu của tập đoàn Ninh Đại ngày nào cũng đạt mức giới hạn.
Hiện tại không có ai sẵn sàng bán cổ phiếu của Tập đoàn Ninh Đại cả, hơn nữa tất cả những người nắm giữ cổ phiếu đều đang kiếm được rất nhiều tiền.
Gia đình Tống Thanh Tùng trước đây sở hữu 48% cổ phần của tập đoàn Ninh Đại, nhưng họ đã không hề chậm trễ rút lui vốn khỏi tập đoàn Ninh Đại khi tập đoàn gặp khó khăn.
Bây giờ giá cỗ phiếu của tập đoàn Ninh Đại tăng vọt, bọn họ đều hối hận đến đỏ cả mát, lại một lần nữa đến yêu cầu Tống Sính Đình bán cổ phiếu cho họ với giá thấp.
Trên đời nào có chuyện tốt như vậy!
Trần Ninh vừa bước vào phòng khách vừa lãnh đạm nói: “Sao mấy người lại chạy đến làm loạn rồi? Không phải tôi đã từng nói với mấy người rằng nếu muốn nắm cổ phần của tập đoàn Ninh Đại thì có thể mua cỗ phần của Ninh Đại trên thị trường chứng khoán là được, không phải sao?”
Nhóm người Tống Thanh Tùng biết Trần Ninh không dễ nói chuyện, nhìn thấy Trần Ninh quay lại, tất cả đều ngượng ngùng nhìn nhau.
Con gái Tống Thanh Thanh chạy tới: “Cha, cô!”
Trần Ninh nhìn thấy con gái thì mỉm cười, anh cúi người bế con gái lên cười nói: “Thanh Thanh tan học rồi, hôm nay đi học mẫu giáo có ngoan không?”
Tống Thanh Thanh cười khúc khích nói: “Ngoan ạ, cô giáo còn thưởng cho con một bông hoa đỏ.”
Trần Ninh vui vẻ nói: “Không tệ!”
Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cũng đi tới.
Tống Sính Đình thực sự cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Trần Ninh đã về.
Ông nội và những người khác dùng tình thân ra uy hiếp, nói rằng cô cứng cánh rồi, tự mình kiếm tiền, đến một xu cũng không muốn chia cho người nhà.
Cô đã không thể nhịn được nữa, vừa hay Trần Ninh đã quay về đúng lúc.
Tống Sính Đình nói nhỏ: “Trần Ninh, ông nội và bọn họ…”
Trần Ninh xua tay, lạnh nhạt nói: “Không cần giải thích, anh biết ý đồ của bọn họ.”
Tống Thanh Tùng đảo mắt hai cái, đột nhiên mở miệng khiển trách Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bình: “Hai đứa cũng thật là. Cổ phần công ty cũng không phải là Tiểu Đình nói chuyển nhượng là có thể chuyển nhượng được. Yêu cầu này của mấy đứa là làm khó Tiểu Đình biết không?”
Câu nói của Tống Thanh Tùng không chỉ khiến Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bình choáng váng.
Mà ngay cả gia đình Trần Ninh và Tống Sính Đình cũng có chút choáng váng.
Tại sao ông nội đột nhiên trở nên chính trực vô tư như vậy?
Thật là kỳ quái giống như nửa đêm canh ba nhìn thấy mặt trời vậy!
Sau khi Tống Thanh Tùng mắng mọi người xong liền cười nói với Trần Ninh và Tống Sính Đình: “Trần Ninh, Tiểu Đình à, yêu cầu của bác cả và chú ba các con thật quá đáng. Hai cháu đừng để ý.”
Trần Ninh cười như không cười, hiếu kỳ không biết lão cáo già Tống Thanh Tùng đang bán thuốc gì trong bầu của ông ta?
Tống Sính Đình vội vàng nói: “Không, không, ông ơi, ông và bác cả, chú ba hiểu khó khăn của cháu là tốt rồi.”
“Hiểu mà, hiểu mà.” Tống Thanh Tùng cười nói: “Ông cũng là người đứng đầu trong nhà, nhất định có thể hiểu được.”
Tống Thanh Tùng nói xong liền chuẩn bị đưa người rời đi.
Nhưng mà vừa ra đến cửa, ông ta đột nhiên dừng lại như mới nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói với Tống Sính Đình: “Đúng rồi, hình như ông có nghe nói có công ty mới trực thuộc tập đoàn của cháu muốn tìm đất xây nhà máy sản xuất dược phẩm phải không?”
Tống Sính Đình vô ý thức gật đầu: “Đúng vậy, nhưng nhất thời còn chưa tìm được một địa điểm thích hợp. Nếu không là giá cả rất đắt thì là quá nhỏ không dùng được.”
Tống Thanh Tùng cười nói: “Năm ngoái Tống gia chúng ta có được một mảnh đất ở phía đông Phượng Hàng Xung, vừa đủ 1.
mẫu.”
“Các giấy chứng nhận đều đã hoàn tất. Nếu Tiểu Đình muốn lấy đất thì chúng ta có thể chuyển nhượng mảnh đất đó cho cháu.”
Tống Sính Đình vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Phượng Hàng Xung sao, thật là một địa điểm tuyệt vời! Hơn nữa còn rộng 1.
mâu, ông ơi, giá bao nhiêu ạ?”
Tống Thanh Tùng cười nói: “Nếu cháu mua đất ở bên ngoài thì giá cả chắc chắn sẽ không rẻ đúng không?”
Tống Sính Đình gật đầu: “Đúng vậy, cháu đã liên hệ với vài ông chủ lớn để hỏi mua đất của họ, giá cả đều trên 150 vạn một mẫu.”
Tống Thanh Tùng cười nói: “Chúng ta là người một nhà, ta sẽ không bán đắt như vậy. Giá 100 vạn một mẫu, 1.
mẫu đất bán hết cho cháu vừa tròn 1 tỷ!”
Tống Sính Đình ngạc nhiên nói: “Thật sao? Vậy được, ngày mai cháu sẽ cùng giám đốc công ty đi xem đất.”
“Nếu đất đai cùng giấy tờ không có vấn đề gì thì cháu sẽ cùng ông nội ký hợp đồng ngay.”
Tống Thanh Tùng cười nói: “Được!”
Ngày hôm sau, Tống Sính Đình thực sự đã đưa các giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Ninh Đại đến phía đông Phượng Hàng Xung để xem khu đất của Tống gia.
Quả thực rộng cả ngàn mẫu, môi trường xung quanh cũng rất tốt, rất thích hợp để xây dựng nhà máy.
Hơn nữa hồ sơ cũng đầy đủ, không có vấn đề gì về giấy tờ.
Về phần giá cả cả Tống gia đưa ra cũng rất hợp lý, ước tính ở Trung Hải khó có nơi nào có giá tốt như vậy.
Tống Sính Đình cùng ngày ký hợp đồng với Tống Thanh Tùng và chuyển 1 tỷ vào tài khoản Tống gia.
Tuy nhiên, một vài ngày sau khi giao dịch đã xảy ra sự có.
Phó tổng giám đốc công ty là Cung Hải Ly mồ hôi nhễ nhại đầy đầu đến gặp Tống Sính Đình run rẫy nói: “Tống tổng, việc lớn không ổn rồi. Mảnh đất chúng ta mua của Tống gia có vấn đề.”
Tống Sính Đình vừa nghe xong thì giật mình, ngạc nhiên nói: “Không thể nào, chúng ta đã kiểm tra mảnh đất đó, không có vấn đề gì, hơn nữa hồ sơ cũng đầy đủ!”
Cung Hải Ly run rẫy nói: “Khu đất này có đầy đủ giấy tờ, nhưng hai năm trước nó đã bị chính phủ điều chỉnh thành khu bảo vệ sinh thái vì thế nên không được phép tiến hành xây dựng.”
Tống Sính Đình run rẫy, thất thanh nói: “Cái gì?”
Giọng Cung Hải Ly như khóc: “Tôi cũng vừa mới biết Tống gia lúc đầu cũng bị người ta lừa mua với giá 800 triệu tệ, mua xong mới biết là bị lừa đảo, đất không sử dụng để khai phá được, vẫn luôn bỏ không.”
Tống Sính Đình cảm thấy thế giới quay cuồng, ông nội biết mảnh đất này không thể dùng để khai phá xây dựng vậy mà còn bán cho cô.
Đây chỉ đơn giản là cố tình làm hại cô, hơn nữa còn hại cô vô cùng thảm hại.
Một tỷ cứ thế bị mắt hết rồi.
` Đúng lúc Tống Sính Đình cảm thấy trời sắp sụp xuống thì Trần Ninh mang theo một hộp cơm cách nhiệt đi vào, anh đến để đưa bữa trưa cho Tống Sính Đình.
Trần Ninh bước vào văn phòng, nhìn thấy sắc mặt Tống Sinh Đình và Cung Hải Ly có gì đó không đúng thì cau mày hỏi: “Sao vậy?”
Tống Sính Đình khóc lao vào trong lòng Trần Ninh, nức nở: “Trần Ninh, chúng ta bị mấy người ông nội hại thảm rồi.”
“Khu đất mà họ bán cho công ty chúng ta là khu bảo vệ sinh thái, không được phép sử dụng để khai phá xây dựng nhà máy.
Chúng ta bị ông nội hại thảm tôi”
Sau khi Trần Ninh tìm hiểu sự việc bèn nói: “Chẳng trách người khác bán 2 tỷ cùng một khu đó, nhưng ông nội chỉ bán 1 tỷ. Thì ra họ biết có vấn đề nên cố tình lừa chúng ta.”
“Không sao đâu. Trước tiên anh sẽ tìm hiểu sự việc cùng lãnh đạo thành phó. Nói không chừng có thể thay đổi tính chất đất đai trở lại thành đất để khai phá.”
Tống Sính Đình lắc đầu nói: “Không thể nào. Đất dùng làm khu sinh thái rất khó thay đổi. Lãnh đạo thành phố sẽ không dễ dàng đồng ý. Chúng ta lần này bị mấy người ông nội hại thảm rồi.”
Trần Ninh cười nói: “Việc là do con người làm ra, không chừng vẫn có thể làm được, em cứ chờ tin tốt từ anh.”