Chương 1186:

 

Cả nhà Tống Đình Đình, ánh mắt đều trừng tròn, vẻ mặt khiếp sợ.

 

Trần Ninh trừng mắt nhìn Điển Chử một cái, đây là bí mật quốc gia, có thể tùy tiện nói ra sao?

 

Tuy rằng trước mắt đây đều là người nhà, tuyệt đối không có khả năng có ác ý.

 

Thế nhưng người nhà có già có trẻ, có phụ nữ và trẻ em.

 

Lỡ như bị người có tâm có ý dò hỏi, người nhà không cẩn thận đem bí mật trọng đại tiết lộ ra ngoài, vậy chẳng phải là làm hỏng đại kế trị quốc của Quốc chủ sao?

 

Điển Chử bị Trần Ninh đạp một cái, anh vội vàng đổi miệng: *… Thiếu soái hiện tại là người của Đại đô đốc, Lưu gia ở nước ngoài nào dám gây chuyện, cho nên cuống quít ngoan ngoãn cúi đầu nhận sợ.”

 

Trần Ninh là người của Đại đô đốc?

 

Cả nhà Tống Sính Đình đầy sương mù, nhìn về phía Trần Ninh.

 

Trần Ninh mỉm cười nói: “Điển Chử nói không sai, lúc trước không phải anh nói quốc gia một lần nữa an bài chức vụ và công việc cho anh sao?”

 

“Kỳ thật là để cho anh đến dốc sức dưới trướng Đại đô đốc, tiếp tục ở trong quân lập công!”

 

“Hơn nữa có một chuyện con muốn nói với mọi người, đó chính là sau khi Đại đô đốc nhậm chức, chuẩn bị giải quyết vấn đề với Tu La quốc trước, ngài ấy đã đích thân đến tiền tuyến Bắc Cảnh, chuẩn bị khai chiến với Tu La quôc.”

 

“Con một hai ngày này, cũng phải chạy về quân khu Bắc Cảnh rồi.”

 

Cái gì?

 

Sắc mặt cả nhà Tống Đình Đình đều thay đổi.

 

Nhất là Tống Sính Đình, cô biết Trần Ninh là rồng trong loài người, tuyệt đối không thể ở trong thành phố, mai một cả đời.

 

Cô biết Trần Ninh là đại anh hùng, trong quân đội, trên bãi cát, mới là võ đài của Trần Ninh.

 

Trong khoảng thời gian này, Trần Ninh được miễn chức vụ tổng chỉ huy quân đội Bắc Cảnh, cô vẫn lo lắng Trần Ninh buồn bực.

 

Hiện tại Trần Ninh được Đại đô đốc đánh giá cao, có thể trở về quân đội rồi.

 

Nhưng lại phải đánh trận!

 

Nội tâm Tống Sinh Đình toàn bộ đều là lo lắng.

 

Về công mà nói, Trần Ninh là chiến thần Hoa Hạ, Bắc Cảnh sắp bạo phát chiến sự, Trần Ninh trở về Bắc Cảnh, đích thân đến chiến trường, bảo vệ quốc gia, điều này không có gì đáng trách.

 

Nhưng từ tình cảm cá nhân mà nói, cô không nỡ chồng lên chiến trường, cô sợ!

 

Lúc này cô run rầy nói: “Chồng, Bắc Cảnh thật sự phải bạo phát chiến sự, anh thật sự phải trở lại chiến trường sao?”

 

Mấy năm nay Tràn Ninh đã trải qua chiến đấu lớn nhỏ, có thể công bồ ra ngoài, nhiều hơn là cơ mật sẽ không công bố ra ngoài.

 

Bởi vậy, đối với anh mà nói, lần này phải cùng Tu La quốc đánh một trận chiến tranh cục bộ, không có gì đáng chú ý.

 

Nhưng, anh nhìn vẻ mặt lo lắng, ánh mắt mơ hồ có nước mắt, vội vàng nhẹ giọng an ủi nói: “Ứm, nhưng vân đê không lớn, trận chiến này tất thắng, mọi người yên tâm đi.”

 

Tống Sính Đình ôm Trần Ninh, ôm chặt, vùi đầu vào lòng Trần Ninh, nhỏ giọng khóc nức nở.

 

Tống Trọng Bân cùng nhóm người Mã Hiểu Lệ nhìn nhau một cái, sau đó mọi người không lên tiếng, lặng lẽ rời khỏi phòng khách, giao thời gian cùng không gian cho cặp vợ chồng nhỏ sắp ly biệt này.

 

Trần Ninh ôm vợ.

 

Người vợ vùi đầu lên ngực anh, bả vai khẽ động, nhỏ giọng khóc nức nở.

 

Trần Ninh dịu dàng dỗ dành một lúc lâu.

 

Tâm tình Tống Sính Đình mới chậm rãi bình phục lại, tiếng khóc cũng chậm rãi nhỏ bé.

 

Cô ngắng đầu lên, nước mắt chảy dài, nghẹn ngào nói: “Chồng, em thật luyến tiếc anh…”

 

Trần Ninh khẽ cười nói: “Đồ ngốc, đây là một cuộc chiến tranh cục bộ, sẽ không kéo dài lâu, rất nhanh chiến tranh sẽ chấm dứt, anh rất nhanh sẽ chiến thắng trở về.”

 

Tuy rằng Trần Ninh nói thoải mái, nhưng Tống Sính Đình biết, chiến trường trong nháy mắt thay đổi, sinh tử vô thường, nào là chuyện đơn giản như vậy chứ?

 

Cô rơi lệ nhìn Trần Ninh, nghẹn ngào nói: “Anh đáp ứng em, cho dù như thế nào, anh cũng phải sống sót trở về, em và con gái vẫn chờ anh trở về.”

 

Trần Ninh nặng nề gật đầu: “Được!”

 

Trần Ninh và Tống Đình Đình dựa vào nhau, nhẹ giọng nói nhỏ, lại tán gẫu thật lâu.

 

Hai người nói về sau, Tống Sính Đình nói cô muốn sinh con trai cho Trần Ninh, sau đó chờ Trần Ninh giải ngũ, cô cũng không đảm nhiệm chức vụ quản lý tập đoàn Ninh Đại nữa, đến lúc đó người một nhà trở về cuộc sống bình yên.

 

Trần Ninh cười mỉm nói: “Hiện tại biên giới Hoa Hạ chúng ta có rất nhiều địch nhân rục rịch, anh muốn xuất ngũ đoán chừng cấp trên cũng sẽ không cho phép, quốc gia cùng quân đội cần anh, cho nên hiện tại còn không phải là lúc anh xuất ngũ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play