Chương 1181:
Anh ta run giọng nói: “Trần Ninh, tôi đã chào hỏi Hạng lão rồi, anh động tôi chính là đối kháng với Hạng lão đến cùng.”
“Còn nữa, tôi còn chào hỏi các lãnh đạo như Trương Dân Triều ở tỉnh Giang Nam các người, bọn họ đều đáp ứng ngày mai thành lập đội ngũ chấp hành luật pháp, tiền hành kiểm tra đột kích tập đoàn Ninh Đại các người, kiểm tra không vượt qua liền để cho tập đoàn Ninh Đại các người đình công chấn chỉnh vô kỳ hạn.”
“Trần Ninh, anh dám động đến tôi, tôi cam đoan vào ngày mai công ty của anh sẽ đóng cửa, sau đó đình công chấn chỉnh vô thời hạn, công ty của anh mãi mãi đừng nghĩ trở lại làm việc, anh chờ công ty đóng cửa đi!”
Trần Ninh cười lạnh: “Trách không được anh tự tin tràn đầy, thì ra đã sớm chuẩn bị mềm rắn đủ cả đối phó chúng tôi nhat”
“Chẳng những tìm được một đám tay chân giáo huấn chúng tôi, còn tìm đến lãnh đạo các bộ phận của tỉnh Giang Nam, chuẩn bị gây khó dễ cho chúng tôi!”
Lưu Bách Nhiên kiên trì nói: “Trần Ninh, tôi đối với công ty của anh là nhất định phải có được.”
“Anh ở Hoa Hạ cũng đắc tội Hạng lão, vì sao không trực tiếp bán công ty Ninh Đại cho tôi?”
“Anh cầm theo một số tiền lớn, dẫn gia đình của anh ra nước ngoài, vẫn có thể ung dung tự tại giàu có cả đời.”
“Anh ở trong nước, sớm muộn gì cũng chết dưới sự trả thù của Hạng lão.”
“Anh là người thông minh, lựa chọn như thế nào hẳn là anh hiểu chứ?”
Trần Ninh nói: “Ha ha, bất kể là Lưu gia ở nước ngoài cũng tốt, hay là Hạng gia Thủ đô cũng tốt, kỳ thật tôi cũng không để vào mắt, càng không có khả năng bán công ty chạy trốn, anh liền dẹp ý niệm này đi.”
Lưu Bách Nhiên: “Ha ha, tối nay tôi ngã tôi nhận, nhưng ngày mai Trương Dân Triều và các lãnh đạo khác của tỉnh Giang Nam, đến tìm tập đoàn Ninh Đại các người phiền toái, tôi xem anh làm sao bây giờ.”
Trần Ninh cười cười, quay đầu phân phó Điển Chử: “Gọi Trương Dân Triều tới, liền nói Đại đô đốc mời ông ta uống trà.”
Đại đô đốc mời uống trài Trương Dân Triều nhận được tin tức này, sợ tới mức hồn bay phách tán, mang theo cục quản lý thực phẩm và dược phẩm, cục thuế, sở y tế tỉnh và các lãnh đạo khác, vội vàng từ văn phòng chiêu đãi thành phố Trung Hải chạy tới.
Lưu Bách Nhiên nhìn thấy một đám lãnh đạo Trương Dân Triều thật sự đến.
Anh ta trợn mắt há hốc mồm: “Trương tỉnh tôn, sao các vị đều tới đây.”
Đầu Trương Dân Triều đầy mồ hôi, vẻ mặt hoảng hốt nhìn trái phải, nhìn người chết và bị thương trên mặt đất, ông ta kinh nghỉ bất định nói: “Không phải nói Đại đô đốc ở chỗ này sao, Đại đô đốc đâu?”
Một đám lãnh đạo phía sau ông ta, vẻ mặt ai nấy đều nghi vấn.
Vẻ mặt Lưu Bách Nhiên quái dị nhìn Trần Ninh cùng Điển Chử, nói: “Đại đô đốc cái gì, là Trần Ninh gọi điện thoại gọi các người tới!”
Trần Ninh?
Ánh mắt một đám lãnh đạo Trương Dân Triều dừng lại trên người Trần Ninh, sắc mặt cũng trở nên không dễ nhìn.
Trương Dân Triều là Hạng Thành một tay kéo lên, trong mắt ông ta Hạng Thành chính là ân sư của ông ta.
Trần Ninh là kẻ thù của ân sư ông ta, như vậy Trần Ninh chính là kẻ thù của ông ta.
Thứ hai, lần này trợ giúp Lưu Bách Nhiên chuẩn bị chèn ép tập đoàn Ninh Đại, cũng là Hạng lão ra ý.
Nếu không, Trương Dân Triều một lãnh đạo cao quý của tỉnh, còn không khinh thường chạy chân giúp Lưu Bách Nhiên một tay.
Trương Dân Triều nghe nói không phải Đại đô đốc mời uống trà, tất cả đều là Trần Ninh trước mắt này giở trò quỷ, sắc mặt liền trầm xuống.
Ông ta cực kỳ nghiêm khắc nhìn Trần Ninh, lạnh lùng nói: “Trần Ninh, cậu dám mạo danh Đại đô đốc, trêu chọc một đám lãnh đạo chúng tôi, cậu có biết tội không?”
Trước kia, Trần Ninh là tổng chỉ huy quân Bắc Cảnh, sau lưng có lão Quốc chủ Tần Hằng chống đỡ, tất cả mọi người đều kính sợ Trần Ninh.
Hiện tại, người chống lưng cho Trần Ninh không còn, chức vị bị mắt, duy chỉ còn dư lại cái chức suông.
Hơn nữa mọi người đều biết Trần Ninh đắc tội với thủ phụ đại nhân, Hạng lão sớm muộn gì cũng tước đoạt chức suông của Trần Ninh, sau đó gi.ết c.hết Trần Ninh.
Bởi vậy, trong mắt đám người Trương Dân Triều, Trần Ninh hiện tại chính là một con cá muối, mỗi người đều có thể khi dễ.
Trần Ninh cười lạnh nhìn Trương Dân Triều: “Trương Dân Triều, ba năm trước ông ở Đông Hải đảm nhiệm chức vụ, tôi thông qua Đông Hải đụng phải ông, ông chính là đối với tôi trăm loại nịnh nọt, tôi nhớ rõ ông rõ ràng lớn hơn tôi mười mấy tuổi, ngày đó trong tiệc rượu lại muốn gọi tôi là anh Trần, tự xưng là tiểu đệ.”
“Như thế nào, ba năm không gặp, cánh ông trở nên cứng lại rồi?”
Trương Dân Triều nghe Trần Ninh nhắc tới chuyện cũ năm đó, khuôn mặt già nua của ông ta đỏ lên, thiếu chút nữa thẹn quá hóa giận.
Ông ta giận dữ nhìn Trần Ninh, lạnh lùng nói: “Trần Ninh, chuyện trong quá khứ cậu còn nhắc tới làm cái gì?”