Chương 117: Chúng Ta Đến Đó Là Vinh Hạnh Của Bọn Họ.
Tống Sính Đình bắt lực nhìn Trần Ninh.
Chồng cô cái gì cũng tốt, đặc biệt chăm sóc cô mọi mặt.
Nhưng đôi lúc cũng quá cường điệu, lần này thậm chí còn lên tiếng yêu cầu Lý Thủy Lâm trong vòng ba ngày đích thân đến quỳ xuống.
Tống Sính Đình vừa xúc động vừa lo lắng, hành động của Trần Ninh sẽ chọc giận Lý Thủy Lâm, vậy thì rắc rối rồi.
Cô vội vàng chuyển đề tài nói: “Đúng rồi, giáo sư Giang đóng cửa không tiếp bắt cứ người nào đến thăm.”
“Ông ấy quyết định tổ chức tiệc rượu thương vụ vào tối mai, mời nhiều CEO và đại diện của các tập đoàn dược phẩm quyền lực đến tham gia, còn sẽ công bố đại lý vắc-xin vào tối mai.
“Tập đoàn Ninh Đại của chúng ta không có nền tảng về dược phẩm, thực lực cũng không bằng các tập đoàn dược phẩm như của Lý Thủy Lâm. Chúng ta thậm chí còn không có được thư mời. Chắc là chúng ta bị lạnh nhạt rồi.”
Trần Ninh nghe vậy thì cười nói: “Chúng ta đi dự tiệc rượu của của Giang lão thì cần gì dùng loại thư mời đó. Tối mai chúng ta cứ đi thẳng tới đó là được.”
Tống Sính Đình nghe vậy không biết nên khóc hay nên cười: “Làm thế nào mà có thể tham gia nếu không có thư mời? Đến lúc đó bị người ta đuổi ra thì sao?”
Trần Ninh khẽ cười nói: “Làm sao có khả năng, chúng ta đến bữa tiệc chiêu đãi đó chính là vinh hạnh của bọn họ.”
Tống Sính Đình không thể không trợn tròn mắt với Trần Ninh, nói to: “Da mặt dày, tối mai sẽ có rất nhiều ông chủ lớn tham dự tiệc chiêu đãi, thậm chí còn có rất nhiều tập đoàn nước ngoài.
Trong mắt người khác chúng ta thì tính là cái gì, lại còn vinh hạnh gì nữa chứ.”
Trần Ninh mỉm cười, không giải thích gì thêm.
Ngày hôm sau, khi màn đêm buông xuống.
Dưới sự thúc giục của Trần Ninh, Tống Sính Đình mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng thanh lịch và đeo chiếc vòng cổ kim cương màu hồng mà Trần Ninh đã tặng cho cô.
Cô nhìn mình trong gương, còn có Trần Ninh bên cạnh đang cười với cô, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Trần Ninh, chúng ta thật sự đi dự tiệc chiêu đãi của giáo sư Giang sao?”
Trần Ninh cười nói: “Đương nhiên!”
Tống Sính Đình lo lắng nói: “Nhưng chúng ta còn không có thư mời, liệu có vào được không?”
Trần Ninh thuyết phục nói: “Cần gì thư mời, em yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ vào được.”
Trần Ninh và Tống Sính Đình đi ra ngoài, lái xe đến tòa nhà Trung Hải để dự tiệc chiêu đãi do giáo sư Giang tổ chức.
Tiệc chiêu đãi của giáo sư Giang được tổ chức trên tầng cao nhất của tòa nhà Trung Hải, cũng chính là nhà hàng Mạn Bộ Vân Đoan.
Trước cửa nhà hàng có 11 chiến sĩ đặc công vũ trang đạn thật canh gác, chỉ những vị khách đã được kiểm tra thư mời mới được vào hội trường bữa tiệc.
Hóa ra Điển Chử chịu trách nhiệm về công tác an ninh cho giáo sư Giang trong thời gian này.
Đêm nay, Điển Chử đã điều một trung đội với tổng số hơn 30 chiến sĩ đến để giữ gìn trật tự và đảm bảo an toàn.
Đúng lúc này, một vị thiếu úy mảnh khảnh, trên vai có phù hiệu có ngôi sao với vẻ mặt nghiêm túc đang kiểm tra thư mời của khách.
Chỉ thấy anh ta đưa lại lá thư mời cho một cặp đôi ăn mặc trang trọng và nói: “Thư mời đã được xác minh là đúng, mời hai vị vào”.
Nhìn thấy sự kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, Tống Sính Đình không khỏi quay đầu nhìn Trần Ninh, nói nhỏ: “Trần Ninh, không ngờ bàn tiếp tân của giáo sư Giang lại còn phái cả lính đặc nhiệm đến để duy trì trật tự. Chúng ta không có thư mời không vào được đâu.”
Tống Sính Đình Đình vừa nói xong thì sau lưng cô vang lên tiếng cười lạnh: “Ha ha, tôi còn cho rằng tối hôm qua Tống tiểu thư không đến gặp tôi là vì đã nhận được thư mời, không ngờ lại định nhân cơ hội lộn xộn lẻn vào trong đấy!”
Trần Ninh và Tống Sính Đình cùng nhau quay lại thì thấy chính là Lý Thủy Lâm đang đứng đằng sau họ.
Lý Thủy Lâm mặc một bộ đồ Dior, ăn mặc trang điểm chỉnh tè, theo sau còn có vài vệ sĩ.
Lý Thủy Lâm lấy ra hai thư mời mạ vàng, dương dương đắc ý kiêu ngạo nói: “Tống tiểu thư đã không đồng ý điều kiện của tôi, bây giờ không có thư mời nên không thể vào trong, có phải là rất hối hận rồi không?”
Tống Sính Đình tức giận: “Thư mời cái gì, chúng tôi không cần!”
Lý Thủy Lâm cười lạnh: “Không cần, vậy các người định lén lút lẻn vào sao? Không phải sẽ bị binh lính bắt tại chỗ đem đi bắn chứ!”
Tống Sính Đình nghe vậy thì vô cùng lo lắng.
Lý Thủy Lâm cười lớn, đưa đoàn tủy tùng của mình đi về phía trước, rồi đưa một trong những lá thư mời cho thiếu úy ở cửa để xác minh.
Anh ta kiêu ngạo nói: “Tôi đến đây để dự tiệc chiêu đãi của giáo sư Giang, cũng như vị khách quý tham gia tranh giành quyền làm đại lý vắc-xin.”
Thiếu úy nhận thư mời, liếc nhìn cái tên trên đó sau đó mặt không biểu cảm nói: “Xin lỗi, thư mời của anh đã bị loại bỏ tư cách.”
Lý Thủy Lâm mở to hai mắt: “Anh nói gì?”
Anh ta nhanh chóng lấy ra một lá thư mời khác: “Cái này thì sao?”
Thiếu úy nhìn một cái, vẫn lãnh đạm nói: “Thực xin lỗi, hai thư mời của Lý gia của anh đều đã bị loại bỏ tư cách.”
Lý Thủy Lâm thất thanh: “Làm sao có khả năng!”
Thiếu úy lạnh lùng nói: “Không có gì là không thể. Hôm nay giáo sư Giang biết được Lý gia của anh vì làm giàu mà không từ thủ đoạn, cùng với lý luận nghiên cứu vắc-xin ung thư có lợi cho dân thường không cùng chí hướng.”
“Giáo sư Giang đích thân dặn dò rằng tư cách tham dự tiệc rượu của Lý gia các anh sẽ bị hủy bỏ. Xin mời quay về chol”
Những vị khách xung quanh đang chờ vào địa điểm tiếp đón không khỏi bàn tán xôn xao, nói rằng Lý gia luôn làm chuyện xấu, tối nay cuối cũng đã phải chịu hậu quả.
Lý Thủy Lâm tức giận đến đỏ mặt, lớn tiếng hét vào mặt thiếu úy: “Không thể như vậy được. Tôi là Lý Thủy Lâm, chủ tịch tập đoàn dược phẩm Giai Hòa. Đó là thư mời do chính giáo sư Giang gửi cho tôi. Tốt hơn hết là anh nên cho tôi vào ngay.”
Cạch! Cạch!
Mười người lính mang quân hiệu bên cạnh nâng súng trường tự động kiểu 95 trên tay đều chĩa vào Lý Thủy Lâm.
Thiếu úy mặt không biểu cảm nói: “Cảnh cáo lần thứ nhát, lập tức đi đi.”
Mồ hôi lạnh trên trán Lý Thủy Lâm lập tức tuôn ra, trong lòng cũng đã định rút lui rồi.
Nếu không phải là có nhiều lãnh đạo doanh nghiệp quen thuộc xung quanh anh ta, còn có Trần Ninh và Tống Sính Đình đang ở bên cạnh theo dõi thì anh ta sớm đã sợ hãi bỏ chạy.
Nhưng bây giờ, vì để cứu vãn chút thể diện, bất kể thế nào anh ta cũng phải cố chấp.
Hơn nữa đây mới là cảnh báo lần đầu tiên, theo lẽ thường thì cảnh cáo lần thứ ba mà không có hiệu quả mới thực sự hành động, vì vậy không phải sợ!
Anh ta lấy hết can đảm, cứng đầu nói với thiếu úy trước mặt: “Các anh ở bộ nào, có tin tôi sẽ khiếu nại với thị trưởng lột da của các người không?”
Vừa dút lời, viên thiếu úy đã bỗ ngược báng súng vào mặt anh ta.
Anh ta hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất với khuôn mặt đầy máu.
Trong lòng anh ta gần như suy sụp, có tiếng khóc: Hu hu, sao không theo lẽ thường, không phải đều nói đến lần thứ ba cảnh cáo mới động tay sao?
Cạch!
Đó là âm thanh nạp đạn, thiếu úy chĩa súng vào Lý Thủy Lâm đang nằm trên mặt đất: “Cơ hội cuối cùng, cút hay không cút?”
Lý Thủy Lâm sợ đến mức cuống cuồng, liên tục nói: “Tôi cút, tôi cút, đừng bắn…”
Máy tên thuộc hạ đỡ anh ta dậy, rồi lập tức ba chân bốn cẳng chạy.
Khi đi ngang qua Trần Ninh và Tống Sính Đình, anh ta vậy mà lại nhìn thấy Trần Ninh đang mỉm cười nói với Tống Sính Đình:”Được rồi, chúng ta vào đi.”
Lý Thủy Lâm ngừng chạy, không dám tin nhìn Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Anh ta không vào được mặc dù đã có giấy mời, còn bị lính gác cổng đánh cho hộc máu.
Trần Ninh và Tống Sính Đình đến cả thư mời còn không có mà còn muốn vào, chỉ sợ sẽ bị bắn chết tại chỗ!
Nghĩ vậy, Lý Thủy Lâm bây giờ không muốn rời đi.
Anh ta ôm chặt vết thương trên trán, cười lạnh nhìn Trần Ninh và Tống Sính Đình, muốn xem số phận của họ.
Tống Sính Đình nghe Trần Ninh nói vậy thì không khỏi giật mình, ấp úng nói: “Trần Ninh, chỉ sợ không được đâu.”
Trần Ninh cười nói: “Có gì mà không đượic, anh đã nói chúng ta không cần thư mời. Sao thế, em không tin anh phải không?”
Tống Sính Đình khó khăn nói: “Em tin anh, nhưng…”
Trần Ninh cười nói: “Em tin anh là được rồi, không có nhưng gì cả, đi thôi.”
Tống Sính Đình không biêt phải làm sao, chỉ đành liều mạng bồi quân tử xông lên.
Cô túm chặt cánh tay của Trần Ninh, nhắm mắt lại, đi từng bước về phía cửa với tâm trạng rất lo lắng và sợ hãi như người đang ra sân hành quyết.
Lý Thủy Lâm và những vị khách khác tại hiện trường cũng chăm chú nhìn họ.
Trần Ninh và Tống Sính Đình vừa bước tới cửa, thiếu úy và mười binh lính ở cửa lập tức di chuyển.
Cạch!
Thiếu úy và mười quân nhân chào lễ với động tác vô cùng dứt khoát, đồng thanh nói: “Chào mừng Trần tiên sinh, Trần phu nhân!”
Cái gì?
Lý Thủy Lâm và những người khách có mặt tại đây nhìn thấy cảnh này tròng mắt như sắp lồi hết ra ngoài.
Những người lính ở cửa không hề hỏi Trần Ninh và Tống Sính Đình thư mời, thậm chí còn chào lễ để chào đón họ.
Vừa nãy người giàu nhất Trung Hải là Tiêu Trí Viễn bước vào cũng không được loại tiếp đón đặc biệt này!
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình cũng tràn đầy vẻ không tin, cô ngốc nghéch nắm lấy cánh tay Trần Ninh, đi theo anh đi vào.
Như một giấc mơ, cô không thể tin đó là sự thật.
Khách khứa ở trước cửa không khỏi xôn xao bàn tán.
Lý Thủy Lâm không nhịn được nữa, vội vàng xông lên nói lý với thiếu úy, vẻ mặt tràn đầy bắt mãn hét lên: “Tại sao bọn họ có thể vào mà không cần có thư mời còn tôi có thư mời lại không thể vào?”
Thiếu úy lạnh lùng nói: “Bởi vì bọn họ là khách VỊP, thư mời của anh đã bị loại bỏ tư cách.”
Lý Thủy Lâm bực bội nguyền rủa: “Cái rắm!”
Bộp!
Viên thiếu úy nâng báng súng của mình lên đập một lần nữa vào mặt Lý Thủy Lâm.
Lý Thủy Lâm hét lên ngã xuống …
Qua khóe mắt, Trần Ninh thoáng nhìn thấy Lý Thủy Lâm gào thét rồi ngã ra phía sau, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Việc loại tư cách tham gia tiệc chiêu đãi của Lý Thủy Lâm là chủ ý của anh.
Nếu Lý Thủy Lâm không làm theo lời cảnh báo của anh, đến quỳ gồi xin lỗi trước thì Lý gia mới thực sự bắt đầu xui xẻo.