Chương 1129:
“Trên thế giới này, còn có gì thú vị hơn việc tự tay chém chết kẻ thù không?”
Đinh Triệu Cơ nói: “Có vẻ như Trủng Hỗ tiên sinh sẽ tự tay gi.ết c.hết Trần Ninh nhi!”
“Tôi đã nghe ngóng giúp Trủng Hỗ tiên sinh rồi. Ngày mai là sinh nhật của Trần Ninh. Ngày mai Đổng Thiên Bảo sẽ tổ chức sinh nhật cho Trần Ninh ở nhà hàng Mạn Bộ Vân Đoan, chiêu đãi một số người thânvà bạn bè.”
“Tối thù.”
mai, chính là thời điểm tốt để Trủng Hỗ tiên sinh báo Trủng Hỗ nở nụ cười hài lòng: “Để ngày sinh nhật của Trần Ninh trở thành ngày giỗ của anh ta, ý kiến này của ông không tệ, tôi rất thích! Quyết định vậy đi!.”
Đinh Triệu Cơ thận trọng hỏi: “Trủng Hỗ tiên sinh, vậy ngài có cần tôi giúp gì không?”
Trủng Hỗ cười nói: “Có!”
“Ông sai người chuẩn bị một bộ khăn liệm, tối mai gửi tới bữa tiệc sinh nhật của Trần Ninh, coi như là món quà sinh nhật tôi chuẩn bị cho Trần Ninh.”
Tặng vải liệm ngay bữa tiệc sinh nhật của người ta.
Quả thật là rất cay độc!
Nhưng mà, Đinh Triệu Cơ nghĩ kĩ lại thì ngày mai Trủng Hồ tiên sinh còn tiễn Trần Ninh lên đường nữa ấy chứ, vải liệm tính là gì đâu?
Ông ta kính cần nói: “Rõ, tiểu nhân nhất định sẽ làm theo phân phó của ngài, Trủng Hỗ tiên sinh.”
Ngày hôm sau!
Khi màn đêm dần buông xuống, ánh đèn hoa bắt đầu bật sáng.
Tại nhà hàng Mạn Bộ Vân Đoan.
Hôm nay là sinh nhật của Trần Ninh. Đồng Thiên Bảo đã lo liệu tất cả mọi thứ rồi. Lúc này, mấy chục cái bàn đã được bày sẵn trong nhà hàng để chuẩn bị chiêu đãi người thân và bạn bè đến chúc mừng sinh nhật Trần Ninh.
Bởi vì Trần Ninh đã phân phó với Đồng Thiên Bảo đừng làm quá lớn, chỉ tiếp đãi người thân và bạn bè, không cần mời bắt kỳ lãnh đạo phòng ban nào.
Vì vậy, hầu hết những người đến đây đêm nay đều là người thân và bạn bè của Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Cón có một số sếp tổng trong giới kinh doanh nghe tin nên đặc biệt đến đây.
Ngược lại, không hề có sự lãnh đạo của giới chính trị hay quân đội.
Việc này cũng không có gì khó hiểu. Vương Đạo Phương, tổng tư lệnh quân khu thành phố Trung Hải đến Thủ đô để họp đến giờ vẫn chưa trở lại, mà thị tôn mới được bổ nhiệm của thành phố Trung Hải lại là Vương Dụ, môn sinh cũ của Hạng Các lão.
Trần Ninh có thù với Hạng gia, vậy nên Vương Dụ đương nhiên cũng rất có ý thù địch với Trần Ninh, ông ta không tới dự tiệc sinh nhật của Trần Ninh, mấy tên lãnh đạo dưới trướng ông ta đương nhiên cũng không đến.
Hơn nữa, rất nhiều người cho rằng Trần Ninh không còn là Thiếu soái Bắc Cảnh nữa, không cần thiết phải lấy lòng Trần Ninh.
Mặc dù tất cả người đến đều là người thân và đối tác kinh doanh của Tập đoàn Ninh Đại, nhưng Trần Ninh không hè thấy lạc lõng.
Anh vẫn không khác gì mọi khi, cùng với Tống Sính Đình, dẫn theo nhóm người Đồng Thiên Bảo mỉm cười chào hỏi khách khứa.
Tống Thanh Tùng, ông lão nhà họ Tống cũng dẫn theo một nhóm lớn người của nhà họ Tống đến đây.
Dù Trần Ninh không còn là là thủ trưởng trong quân đội nữa nhưng Tập đoàn Ninh Đại của Trần Ninh và Tống Sính Đình vẫn là tập đoàn dược phẩm hàng đầu trong nước, Trần Ninh và Tống Sính Đình vẫn là những nhân vật quan trọng trong giới doanh nghiệp trong nước.
Tống Thanh Tùng cười híp mắt nói: “Trần Ninh, chúc cháu sinh nhật vui vẻ.”
Trần Ninh cười nói: “Cảm ơn ông nội!”
Tống Dĩ Mạch cũng vội vàng nói: “Ông nội, mọi người mau tìm chỗ ngồi xuống đi. Nhà chúng ta đã lâu không cùng nhau ăn một bữa cơm rồi.”
Tống Thanh Đông cười nói: “Được, được!”
Khách khứa lần lượt kéo đến, chẳng máy chốc, mấy chục cái bàn đều đã gần như kín chỗ.
Đồng Thiên Bảo hỏi Trần Ninh: “Thiếu gia, có phải nên khai tiệc rồi không?”
Trần Ninh cười nói: “Mọi người đều đã đến khá đông đủ rồi. Khai tiệc đi! Bảo nhà bếp bắt đầu phục vụ đồ ăn đi.”
Đồng Thiên Bảo vừa định gật đầu thì lúc này, trước cửa nhà hàng truyền đến tiếng nhốn nháo ồn ào, sau đó một đám người hung hãn xông vào.
Mà đám người xông vào chính là Đinh Triệu Cơ và đám thủ hạ của ông ta.
Đinh Triệu Cơ ngang ngược, chế nhạo: “Ái chà, náo nhiệt nhở? Tôi tưởng Trần Ninh bị cách chức rồi thì mọi người đều sẽ quay lưng cả chứ, nhưng không ngờ vẫn có nhiều người đến nịnh bợ anh ta như vậy.”
Trần Ninh khẽ nhíu mày!
Tống Sình Đình, Đồng Kha, Tần Tước và những người khác đều tức giận nhìn những vị khách không mời này.