Chương 1127:
Lúc này, lão Quốc chủ Tần Hằng đứng lên, là người đầu tiên vỗ tay.
Triệu Nhược Long và Lưu Chấn Bình hoàn hồn, cũng nhanh chóng đứng lên vỗ tay bày tỏ sự ủng hộ đối với quyết định của Quốc chủ Hoàng Càn.
Bọn người La Trí Tuyền nhìn nhau, cũng võ tay.
Tiếng vỗ tay càng lúc càng nhiều, càng lúc càng cuồng nhiệt, cuối cùng vang lên khắp hội trường.
Hoàng Càn cười: “Xin cảm ơn, cảm ơn tất cả mọi người vì đã ủng hộ và tin tưởng tôi.”
Lúc này, các phóng viên đều tỉnh táo trở lại, trong khâu đặt câu hỏi, mọi người bắt đầu đặt câu hỏi cho Hoàng Càn.
Các câu hỏi được hỏi về cơ bản đều là xoay quanh triết lý.
cai trị mới của Hoàng Càn, cũng xoay quanh Đại đô đốc.
Một phóng viên tò mò hỏi: “Tôn kính Quốc chủ đại nhân, nếu ngài đã quyết định tách quân đội và chính quyền ra nhau, cho chức Đại đô đốc thống soái ba đạo quân, vậy xin hỏi ngài định bổ nhiệm ai làm Đại đô đốc?”
Mọi người ở hiện trường đều nhìn chằm chằm Hoàng Càn.
Người đời hay nói một đời thiên tử một đời thằn(*).
(*°) Ý định là thay đổi hoàng đế, các cận thần bên dưới cũng thay đổi theo.
Tắt cả mọi người đều rất tò mò, Quốc chủ mới Hoàng Càn sẽ thăng chức ai trở thành trưởng quan quân sự cao nhất của đât nước, dưới một người trên vạn người?
Trong tâm trí Hoàng Càn hiện lên một người đàn ông oai hùng vóc dáng cao lớn, đôi mắt sáng như sao, mặc chiên bào trắng viền vàng!
Ông mỉm cười bí ẩn: “Ứng cử viên đã được quyết định, nhưng ngay lúc này không thể công khai được, mọi người cứ rửa mắt chờ xem đi.”
Thành phó Trung Hải, Vịnh Ánh Trăng.
Trên một chiếc du thuyền tư nhân sang trọng.
Trủng Hỗ đeo kính râm, mặc áo sơ mi hoa, ngồi trên ghế hút xì gà và uống sâm panh.
Hai bên trái phải của anh ta là hai mỹ nữ trẻ tuổi mặc bikini.
Cách đó không xa, có 12 người đàn ông quốc tịch khác nhau, màu da khác nhau nhưng đều mặc vest đen, đứng nghiêm tay thỏng xuống đất.
12 người đàn ông vạm vỡ với nhiều màu da khác nhau này chính là Phong Bão Thập Nhị Vệ dưới trướng của anh ta.
Ngay lúc này!
Một người đàn ông trung niên béo núc ních, tóc vuốt ngược ra sau, mặt núng nính đây thịt, trước ngực đeo dây.
chuyền vàng lớn dẫn theo một đám người xăm trổ, vội vàng bước lên chiếc du thuyền sang trọng, xuất hiện trước mặt Trủng Hỗ.
Người đàn ông béo ú này tên là Đinh Triệu Cơ, biệt danh anh Cơ.
Từ khi Giang Nam Vương Đường Bắc Đầu bị rớt đài thì ông ta đã dần dần tiếp nhận toàn bộ địa bàn thế giới ngầm ở miền Nam. Tính đến bây giờ đã qua hơn một năm rồi, ông ta giờ đã trở thành ông vua không vương của thế giới ngầm phương nam.
Đỉnh Triệu Cơ bây giờ có thể nói là một nhân vật hô mưa gọi gió ở phía nam.
Nhưng lúc này, ông ta lại đầu đầy mồ hôi, lo lắng như một cậu học sinh đi học muộn gặp phải thầy hiệu trưởng, liên tục xin lỗi Trủng Hỏ: “Trủng Hỏ tiên sinh, bây giờ đang là giờ cao điểm nên trên đường kẹt xe. Tôi đã bảo tài xế vượt đèn đỏ, nhưng vẫn đến hơi muộn một chút, mong Trủng Hỗ tiên sinh tha lỗi cho tôi.”
Trủng Hồ nhìn ông vua của thế giới ngầm trước mặt, thờ œ nói: “Không sao, ai cũng sẽ có sai lầm, tôi cũng sẽ có sai làm.”
“Làm sai không quan trọng, quan trọng là phải biết sửa sai.”
Đinh Triệu Cơ nghe vậy thì vừa định thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng Trủng Hổ lại quay đầu lại hỏi thuộc hạ bên cạnh: “Ông ta đến muộn máy phút?”
Thuộc hạ của anh ta kính cẩn nói: “Bẩm quân đoàn trưởng, tên này đã hẹn gặp ngài lúc sáu giờ, lúc ông ta xuất hiện thì đã muộn một phút rồi.”
Chỉ muộn có một phút thôi!
Đinh Triệu Cơ nghe vậy cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, ông ta nghĩ đến muộn một phút cũng không thành vấn đề gì.
Tuy nhiên, câu nói ngay sau đó của Trủng Hồ đã khiến mặt ông ta tái nhợt không còn chút máu.
Trủng Hỗ lãnh đạm nói: “Trễ một phút, vậy thì lấy một ngón tay để trả giá cho lỗi lầm này đi.”
Cái gì?
Hai cô gái bồi rượu bên cạnh Trủng Hồ nghe vậy đều ngây ra.