Chương 1121:
Lưu Chấn Bình không kìm được mà bất bình thay Trần Ninh: “Lão Quốc chủ không biết đang làm cái gì, rõ ràng cậu là môn sinh ngài ấy tự hào nhất, thế mà ngài ấy lại cách chức cậu trước khi nghỉ hưu như thế.
“Với lại Hoàng Các lão cũng vậy, cậu đã giúp đỡ anh ấy rất nhiều, hiện tại anh ấy sắp trở thành Quốc chủ mới, nhưng cậu lại trở thành vật hi sinh, bây giờ cậu rời Thủ đô, anh ấy cũng không đến gặp cậu, thật là…”
Trần Ninh trầm giọng cắt ngang: “Anh Lưu, ăn nói cẩn thận.”
“Trước đó tôi không làm theo phân phó của ân sư, trong cuộc tổng tuyển cử, tôi không ủng hộ La lão, ân sư không hài lòng với tôi, tôi có thể hiểu được.”
“Về phần Hoàng Các lão, chắc dạo này anh áy bận quá nên không có thời gian tiễn tôi, cũng không có gì đâu.”
Lưu Chắn Bình cười khổ: “Trần Ninh, chức vị của cậu đã bị tước bỏ, mặc dù trong thời gian này cậu vẫn giữ nguyên cấp bậc của mình, nhưng nếu lão Quốc chủ và Hoàng Các lão không thể bảo vệ cậu , thì không bao lâu nữa, Hạng lão cũng sẽ trục xuất cấp bậc của cậu.”
“Lúc đó cậu thật sự hết cách xoay chuyền, không đường cứu vãn!”
Trần Ninh cười: “Tôi tin ân sư và Hoàng Các lão có cân nhắc của họ.”
Lưu Chấn Bình không nhịn được mà nói: “Cậu tin tưởng họ nhiều như vậy, nều lại phát hiện cậu bị họ bán đứng, thì câu.
Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Néu quốc gia thật sự không trọng dụng tôi nữa thì tôi sẽ trở về cuộc sống bình yên, sum vầy hạnh phúc bên vợ con, sống một cuộc sống tiêu dao.”
Nói đến đây, Trần Ninh lại mỉm cười: “Anh là thống soái của Giang Nam, gia đình tôi hiện sống ở Giang Nam Trung Hải, có thời gian sẽ tìm anh uống rượu.”
Trong lòng Lưu Chắn Bình thầm nói: Cậu nhiều kẻ thù như vậy, nều thật sự hoàn toàn bị giáng làm thường dân, đừng nói là những cường địch nước ngoài kia sẽ không buông tha cho cậu, ngay cả Hạng lão cũng sẽ không cho cậu, cậu làm sao có thể sống một đời tiêu dao chứ?
Cuối cùng Lưu Chắn Bình cũng không thẻ nói ra những lời này.
Anh ta gật đầu: “Được, cậu đến uống rượu với tôi, tôi luôn luôn hoan nghênh.”
Trần Ninh chào tạm biệt nhóm người Lưu Chấn Bình, Triệu Nhược Long, Điền Vệ Long, Điển Chử, Bát Hỗ Vệ, sau đó cùng với Tống Đình quay người bước vào sân bay, lên máy bay trở về Trung Hải.
Trần Ninh và Tống Sính Đình đi chiếc chuyên cơ nhỏ.
Khi anh và Tống Sính Đình lên máy bay, hai người nhìn lại.
Điền Vệ Long trầm giọng ra lệnh: “Tất cả nghiêm!”
“Cúi chào!”
“Cung tiễn Thiếu soái!”
Hơn 2 ngàn tướng sĩ có mặt tại hiện trường đứng nghiêm chào, đồng thanh hét lên: “Cung tiễn Thiếu soái!”
Trần Ninh hồi quân lễ, bước lên chuyên cơ cùng với Tống Sinh Đình.
Chiếc chuyên cơ cất cánh rồi khuất dân trong tầm mắt của những tướng sĩ.
Bên trong cabin!
Trần Ninh nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, có chút xuất thần.
Tống Sính Đình đang ngồi bên cạnh quan tâm nhìn anh, nhẹ nhàng đưa tay ra, nắm láy tay anh.
Trần Ninh sửng sốt, quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lo lắng cùng quan tâm của Tống Sính Đình.
Trần Ninh cười: “Chuyện gì thế?”
Tống Sính Đình nhẹ nhàng nói: “Chồng à, họ cách chức của anh cũng không sao, anh vẫn còn có em, còn có con gái, còn có gia đình chúng ta.”
“Hơn nữa, chúng ta còn có Tập đoàn Ninh Đại!”
“Vợ chồng chúng ta cùng nhau làm có gắng quản lý Tập đoàn Ninh Đại, làm cho Tập đoàn Ninh Đại ngày càng lớn mạnh, xây dựng một đế quốc dược phẩm, tạo phúc cho nhân loại.”
Trần Ninh nhìn Tống Sinh Đình, anh nhận ra vợ anh có lẽ là sợ anh sẽ không thể chấp nhận được việc mình bị cách chức, anh sẽ không phấn chắn được.
Anh mỉm cười: “Yên tâm đi, anh không sao, quyền thế đối với anh không quan trọng đến vậy, anh cũng sẽ không vì bị cách chức mà chìm trong cảm giác tiêu cực.”
“Anh mang ơn em và con gái quá nhiêu, thời gian này anh sẽ ở bên em và con gái nhé.”
Tống Sính Đình nghe vậy thì mỉm cười, nắm lấy tay Trần Ninh nói: “Con gái ngày nào cũng nhớ anh hết, nếu con bé biết anh không phải rút quân về đội nữa, có thể ở bên con bé mọi lúc, không biết con bé sẽ vui đến nhường nào nữa.”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên, giống như cười mà không phải cười: “Vả lại chúng ta có thể thừa cơ sinh thêm một đứa con trai.”
Tống Sính Đình nghe thấy lời này của Trần Ninh, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng, vui giận vừa vui nói: “Không đứng đắn.”
Thủ đô, Diệp gia.