Chương 1118:
Tần Hằng lạnh lùng nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, ông không cần phải nhiều lời.”
Tần Hằng nói xong, lại nhìn về phía La Trí Tuyền: “Còn ông thì sao, có sẵn sàng bỏ bầu, ủng hộ Hoàng Càn không?”
La Trí Tuyền gật đầu: “Tôi đồng ý!”
Tần Hằng hài lòng nói: “Rất tốt, cứ như vậy đi, nào, cạn ly”
Mọi người nâng ly với những suy nghĩ khác nhaul Chuyện đã có kết quả!
Hạng Thành và La Trí Tuyền không phải chịu trách nhiệm bất kỳ chuyện gì, nhưng họ đã đánh mắt đi cơ hội cạnh tranh vị trí Quốc chủ, để Hoàng Càn trở thành Quốc chủ tiếp theo trên dự định.
Tuy nhiên Hạng Thành và La Trí Tuyền vẫn giữ được vị trí Các lão.
Cùng lúc đó, Hạng Thành cũng hạ được kẻ thù của mình là Trần Ninh, phế truất quyền thống soái Bắc Cảnh của Trần Ninh.
Hạng Thành uống cạn một ly rượu, lấy cớ tửu lượng không tốt rồi vội vã rời đi.
La Trí Tuyền cũng rời đi.
Cuối cùng, trong phòng ăn chỉ còn lại có Tần Hằng, Vương Uần và Hoàng Càn.
Hoàng Càn không nhịn được mà nói: “Quốc chủ, sao ngài lại kéo Trần Ninh xuống vậy, cậu ấy là Chiến thần trần biên của chúng ta ở Hoa Hạ đấy!”
Vương Uẩn cũng nói: “Đúng vậy, Trần Ninh là môn sinh ông tự hào nhất, sao ông lại đồng ý với yêu cầu của Hạng Thành? Rõ ràng là Hạng Thành muốn sau khi cách chức Trần Ninh thì trả thù Trần Ninh.”
Tần Hằng mỉm cười: “Đứa trẻ Trần Ninh đó quá cường thế, phong mang tắt lộ.”
“Riêng trường hợp cậu ấy rời chiến khu trong khi không được phép, đã là không hợp quy củ rồi, cũng không ra thể thống gì cả.”
“Lần này cứ coi như là một cú gõ vào đứa trẻ đó, áp chế phong mang của cậu ấy.”
Tần Hằng nói đến đây, nhìn Hoàng Càn: “Đồng chí Hoàng Càn, sau này đất nước của chúng ta sẽ dựa vào ông.”
Hoàng Càn rất cung kính: “Cảm ơn sự đánh giá cao của Quốc chủ, tôi sẽ tận tâm tẫn trách, không phụ lòng mong đợi của nhân dân.”
Tần Hằng gật đầu: “Hoàng Càn, tuy rằng Trần Ninh rất phong mang, nhưng thực lực của cậu ấy cũng rất xuất chúng, nếu thực sự biến cậu ấy thành thường dân, thì đó sẽ là một viên ngọc trong bụi, sau này ông dự định làm gì?”
Hoàng Càn cười: “Tôi không định cho cậu ấy làm thống soái Bắc Cảnh.”
Tần Hằng và Vương Uẳn nhíu mày.
Hoàng Càn lại nói: “Tuy nhiên tôi sẽ khởi động lại vị trí Đại đô đốc, Đại đô đốc thống soái ba quân, ngoài bộ đội cảnh vệ Thủ đô, bốn chiến khu lớn khác ở Bắc Cảnh, Giang Nam, Đông Hải và Tây Cảnh đều do Đại đô đốc phụ trách.”
“Trần Ninh sẽ đảm nhận vị trí Đại đô đốc này.”
Tần Hằng và Vương Uần đều sửng sốt.
Tần Hằng mỉm cười: ‘Đồng chí Hoàng Càn có kế hoạch lớn, vậy thì tôi sẽ không hỏi nhiều.”
“Tuy nhiên quan điểm trước tiên giáng cấp Trần Ninh xuống làm thường dân, sau đó bàn tính làm hại Trần Ninh của Hạng Thành, chỉ e là sẽ thất bại, ha ha ha.”
Tin tức Hoàng Càn được bổ nhiệm làm Quốc chủ tiếp theo ngày hôm sau đã lặng lẽ lan truyền trong giới quyền quý.
Đột nhiên Hoàng Càn thường là người không đáng chú ý trong Nội các, ngay lập tức được mọi người đánh giá cao, người người săn đón.
Hoàng Càn trở thành Quốc chủ, tất cả những gì còn lại chỉ là quá trình.
Tuy nhiên trước khi Hoàng Càn lên nắm quyền còn xảy ra một chuyện, đó là cách chức Trần Ninh, thống soái của Bắc Cảnh.
Sau khi tin tức này được đưa ra, toàn cầu náo động.
Trần Ninh đường đường là chiến thần Hoa Hạ, thống soái Bắc Cảnh, lại bị cách chức.
Chiều hôm đó.
Trần Ninh mặc trang phục giản dị, đang ở sân bay Thủ đô cùng với Tống Sính Đình, chuẩn bị lên máy bay trở về thành phố Trung Hải Giang Nam.
Điển Chử và Bát Hỗ Vệ mặc quân phục, rưng rưng nước mắt đưa tiễn.
Trần Ninh cười nói với nhóm người Điển Chử: “Đưa người ngàn dặm, rốt cuộc cũng phải chia tay, chúng ta cứ tạm biệt ở đây đi.”
“Các anh cũng nhanh chóng trở về Bắc Cảnh đi, bộ đội cần các anh.”
Điển Chử rơm rớm nước mắt, nức nở nói: “Một ngày là lính của Thiếu soái, cả cuộc đời là lính của Thiếu soái.”
“Thiếu soái, họ cách chức ngài, tôi cũng dứt khoát không làm lính nữa, tôi sẽ theo ngài đến Giang Nam, Điển Chử tôi sẽ hầu hạ ngài cả đời!”
Người người trong Bát Hỗ Vệ đều nói lớn: “Đúng vậy, chúng tôi cũng không làm lính, chúng tôi cùng Thiếu soái đi Giang Nam.”
Trần Ninh không hài lòng: “Nói cái khỉ gì vậy.”