Chương 1094:
La Trí Tuyền nhận được một người ủng hộ mạnh mẽ như Trần Ninh, ông ta khó có thể che giấu vẻ vui mừng, nói với Trần Ninh: “Hẳn là không sai biệt lắm có thể dọn cơm rồi, đi, Thiếu soái theo tôi dời đến phòng ăn, hôm nay tôi phải uống vài chén thật tốt cùng Thiếu soái.”
Tối hôm đó, Trần Ninh và Tống Sính Đình ăn cơm ở La gia.
Sau bữa cơm tối, Trần Ninh và Tống Sính Đình mới cáo từ rời đi.
Trần Ninh và Tống Đình Đình vừa trở về khách sạn Hồng Kỳ.
Điển Chử liền nghênh đón, nhỏ giọng nói: “Thiếu soái, có người đến mời ngài dự tiệc, chờ ngài nửa ngày rồi.”
Sao lại có người mời tiệc?
Trần Ninh cảm giác lần này anh trở lại Thủ đô, các loại tiệc cơm rượu, nói liền không dứt!
Trần Ninh khẽ nhíu mày: “Lần này lại là người nào mời tiệc, anh không nói cho đối phương biết, tôi đi dự tiệc của La lão sao?”
Điển Chử nhỏ giọng nói: “Người tới tự xưng là quân đội, lái xe cũng là xe quân đội đường đường chính chính, nhưng không chịu nói ai phái hắn tới mời Thiếu soái ngài.”
“Hơn nữa tôi nói với bọn họ Thiếu soái ngài đi tham gia bữa cơm La lão, bọn họ cũng không chịu rời đi, ở bên ngoài bãi đậu xe chờ đợi.”
*Ò, ở bên ngoài.”
Trần Ninh với Tống Sính Đình nghe vậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó quả nhiên nhìn thấy máy chiếc xe treo biển số quân đội.
Còn có mấy người bảo vệ mặc trang phục vệ binh, đang chờ đợi.
Trần Ninh nhíu mày: “Ai mời tôi ăn cơm mà thần thần bí bí vậy.”
Điển Chử nhịn không được nhỏ giọng nói: “Có thể là Hạng lão hay không, cố làm ra vẻ huyền bí, muốn lừa Thiếu soái ngài đi qua, sau đó ông ta muốn báo thù cho con trai ông ta?”
Trần Ninh lắc đầu: “Hiện tại Hạng Thành đang bận cạnh tranh Quốc chủ nhiệm kỳ kế, dựa theo tính cách của ông ta, khẳng định sẽ tạm thời không đến tìm tôi gây phiền phức.”
Điển Chử nói: “Vậy những người bên ngoài kia, ứng phó như thế nào?”
Trần Ninh nói: “Anh gọi người phụ trách bên ngoài tới.”
Rất nhanh, một người đàn ông mặc trang phục bảo vệ, dáng người cao lớn, được Điển Chử dẫn tới.
Tên cảnh vệ này nhìn thấy Trần Ninh, liền đứng nghiêm chào: “Thiếu soái chào, thuộc hạ phụng mệnh lệnh của thủ trưởng nhà tôi, đặc biệt đến mời ngài tới tụ họp một chút.”
Trần Ninh tò mò hỏi: “Thủ trưởng nhà anh là ai?”
Cảnh vệ nói: “Báo cáo Thiếu soái, thủ trưởng nhà tôi nói ngài đến thì biết.”
Trần Ninh nhìn trang phục của vệ sĩ này, đại khái suy đoán được hẳn là người của quân Giang Nam, chẳng lẽ là Tổng chỉ huy quân Giang Nam – Lưu Chắn Bình, mời anh ăn cơm?
Suy nghĩ như vây!
Trần Ninh liền đáp ứng: “Được, tôi đi.”
Trần Ninh cùng Tống Sính Đình, dẫn theo Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ xuất phát.
Bọn họ theo một đội cảnh vệ này, xe chạy tới một tiệm cơm nông gia tầm thường.
Tiệm cơm nông gia này, tên là Hồi Khổ Tư Điềm.
Khắp nơi treo từng chuỗi tỏi và ớt đỏ, bồi bàn mặc quần áo những năm gian khổ, ngay cả cốc nước trong tiệm cơm, là loại cốc men in ngôi sao năm cánh màu đỏ.
Trần Ninh và Tống Sính Đình cảm thấy rất mới mẻ.
Rất nhanh bọn họ liền đi tới một gian phòng lớn, Trần Ninh đi vào xem, là người quen.
Đầu tiên là Các lão Nội các uy nghiêm và nho nhã, Hoàng Càn.
Thứ hai còn có hai người đàn ông khí phách mặc quần áo tướng quân, lần lượt là tổng chỉ huy quân khu Tây Cảnh – Triệu Nhược Long, tổng chỉ huy quân khu Giang Nam – Lưu Chắn Bình.
Trần Ninh nhìn thấy ba người này, đều sợ ngây người.
Hoàng Càn nhìn thấy Trần Ninh, cười đứng lên: “Ha ha, Trần Ninh coi như cậu tới rồi, tôi sắp bị hai đại lão bọn họ chuốc say rồi.”
Trần Ninh kinh hỉ nói: “Tôi nói ai thần thần bí bí như vậy, thì ra là mấy người các vị!”
Hoàng Càn cùng Triệu Nhược Long, Lưu Chấn Bình đều đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi Trần Ninh.
Trần Ninh và Hoàng Càn, lần trước mới quen đã thân, hai người sớm gọi nhau là anh em.
Trước kia Trần Ninh đã cứu mạng Lưu Chấn Bình, cùng Lưu Chắn Bình cũng có giao tình qua lại.
Về phần Triệu Nhược Long, Trần Ninh và Triệu Nhược Long coi như không đánh không quen biết, quan hệ lẫn nhau cũng coi như không tệ, chỉ là Trần Ninh không nghĩ tới đêm nay Triệu Nhược Long cũng sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Hoàng Càn cười nói: “Trần huynh đệ!”
“Lưu tướng quân, anh ấy vừa vào Thủ đô liền đến tìm tôi, nói là cậu bảo anh ấy ủng hộ tôi.”