Chương 1041:

 

Đồng Kha hoài nghi nhìn Kiều Hiểu Minh: “Anh có thể đánh bại chiến thần Hoa Hạ, anh không khoác lác đó chứ?”

 

Kiều Hiểu Minh hừ lạnh nói: “Chiến thần Hoa Hạ cái gì?

 

Mặc kệ quá khứ, hiện tại hay tương lai, hắn đều không phải đối thủ của Kiều mỗ đây, một tay tôi liền có thể đánh bại hắn. Hắn có thể trở thành Thiếu soái, có thể ngồi lên vị trí Chiến thần, chẳng qua là vì hắn đã từng cứu mạng của Quốc chủ phu nhân, được Quốc chủ thưởng thức mà thôi.

 

Xét cho cùng vận khí của hắn tốt. Luận về thực lực, Trần Ninh còn không xứng xách giày cho tôi đâu.”

 

Đồng Kha nghe Kiều Hiểu Minh chửi bới anh rễ Trần Ninh như vậy nhất thời không vui, vừa định lên tiếng phản bác.

 

Nhưng Trần Ninh ở bên cạnh lại lạnh lùng mở miệng trước.

 

Trần Ninh nhìn Kiều Hiểu Minh tự biên tự diễn, hờ hững nói: “Anh thì tính là cái gì? Dám ở đây tự xưng đứng nhất trong quân đội? Còn dám chửi Thiếu soái?”

 

Kiều Hiểu Minh vì để lửa Đồng Kha trước mặt ngang nhiên khoe khoang. Nhưng anh ta không ngờ cái tên diện mạo bình thường vốn không mở miệng nói chuyện nãy giờ lại đột nhiệt phản bác anh ta.

 

Anh ta tức giận trừng mắt nhìn Trần Ninh: “Mày là ai? Tao nói chuyện cũ của tao với Trần Ninh, chuyện thực lực của tao với hắn thì liên quan gì đến mày?”

 

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi chẳng qua chỉ là một binh sĩ trong quân đội Bắc Cảnh, nghe anh khoắc lác chửi bới Thiếu soái như vậy liền thấy không vừa mắt.”

 

Kiều Hiểu Minh vừa nghe có chút kinh ngạc, chợt cười lạnh: “Một binh sĩ của Bắc Cảnh? Quân hàm của tao so với mày còn cao hơn vài bậc, lúc này mày gặp quan trên còn không mau ngoan ngoãn đứng lên cúi chào?”

 

Trần Ninh thản nhiên nói: “Muốn tôi cúi chào? Anh chưa xứng đâu!”

 

Kiều Hiểu Minh trợn to hai mắt: “Ai u, tên tiểu tử mày cũng rất kiêu ngạo, tao không tin không trị được mày.”

 

Nói xong, anh ta liền lấy ra chứng nhận sĩ quan, “ba” một tiếng đập mạnh lên bàn, cười lạnh với Trần Ninh: “Tao là thiếu tá Kiều Hiểu Minh của quân khu Đông Hải, mày thử lấy chứng nhận sĩ quan của mày ra đây? Dựa theo quy định của quân đội, cấp dưới bất kính với trưởng quan là phạm thượng, tao có quyền dạy dỗ mày.”

 

Trần Ninh thản nhiên nói: “Muốn tôi lấy chứng nhận sĩ quan ra? Vậy anh cùng đừng hồi hận.”

 

Kiều Hiểu Minh cười lạnh: “Trong từ điển của tao không có hai chữ hối hận này, ngược lại là mày, một sĩ quan nhỏ nhoi lại dám vô lễ trước mặt sĩ quan cấp tá. Tao nói cho mày biết, lần này mày chết chắc rồi.”

 

Đồng Kha sợ ngây người! Cô không nghĩ đến Trần Bắc vậy mà sung đột với Kiều Hiểu Minh.

 

Sắc mặt Kiều Hiểu Minh tái xanh nói: “Đúng vậy, tôi muốn xem giấy tờ tùy thân của anh, bây giờ.”

 

Lời nói vừa dứt!

 

Trần Ninh giơ tay lên, từng món đồ thoát ra, đưa về phía mặt Kiều Hiểu Minh.

 

Kiều Hiểu Minh kinh hãi, vội vàng đưa tay lấy, thứ gì đó đang bay tới trước mắt Kiều Hiểu Minh.

 

Anh ta giận dữ nói: “Anh muốn đánh lén tôi?”

 

Trần Ninh cười nói: “Chỉ bằng anh, còn chưa đủ tư cách để tôi đánh lén.”

 

Kiều Hiểu Minh vừa kinh hãi vừa tức giận.

 

Anh ta cúi đầu nhìn về phía đồ trong tay, rõ ràng là một quyền chứng chỉ sĩ quan.

 

Anh ta không khỏi sửng sốt, vốn tưởng rằng Trần Ninh là binh sĩ, chỉ có giấy chứng nhận binh sĩ, nhưng không ngờ Trần Ninh lại lầy ra một quyển chứng chỉ sĩ quan.

 

Anh ta lại mở giấy, sau đó rất phát hiện cấp bậc Trần Ninh lại là Trung tá.

 

Đúng lúc cao hơn anh ta một cấp!

 

Cái gì?

 

Kiều Hiểu Minh lập tức hoàn toàn trợn tròn mắt.

 

Anh ta không dám tin ngắng đầu nhìn Trần Ninh, không ngờ tên tướng mạo vô cùng bình thường trước mắt này, lại là một Trung tá quân Bắc Cảnh.

 

Anh ta vội vàng kiểm tra kĩ giấy chứng nhận, muốn xem đây có phải là chứng nhận thật hay không.

 

Đáng tiếc là, rất nhanh từ các mặt anh ta liền xác nhận, đây tuyệt đối là chứng chỉ sĩ quan do quân Bắc Cảnh cáp, không thể nghi ngờ.

 

Trần Ninh cười như không cười: “Hiện tại ai là sĩ quan, ai nên chào ai?”

 

Sắc mặt Kiều Hiểu Minh trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.

 

Cấp bậc trong quân đội nghiêm nhặt, cấp dưới nhìn thấy trưởng quan, nhất định phải chào hỏi tốt.

 

Vẻ mặt anh ta đỏ lên, không cam lòng nhưng phải đứng lên, chào kiểu quân đội với Trần Ninh: “Chào trưởng quan.”

 

Trần Ninh thản nhiên đáp: “Ừml”

 

Đồng Kha bên cạnh nhìn thấy trọn mắt há hốc miệng, “Trần Bắc ” vô cùng bình thường này, cấp bậc so với Kiều Hiểu Minh còn cao hơn, đây là điều cô không ngờ tới.

 

Tất nhiên, người xấu hỗ nhất vẫn là Kiều Hiểu Minh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play