Chương 1029:
Nói xong, một tay Triệu Vân đặt lên vai Diệp Mục Thiên, dùng sức nhắn một cái.
Diệp Mục Thiên cản thấy tay Triệu Vân giống như một ngọn núi lớn áp xuống, ép tới hắn không thể đứng thẳng, “bùm” một tiếng quỳ mạnh xuống mặt đất. Đầu gối hắn bị thương, đau đến ch.ảy nước mặt.
Đám công tử quần là áo lụa xung quanh cùng La Thanh và Địch Vân giận dữ xông đến: “Mày dám động vào Diệp thiếu, bọn tao liều mạng với mày.”
Nhưng hai tên đó còn chưa kịp đến gần đã bị Triệu Vân đánh bay. Bọn họ trứng một quyền vào ngực, miệng phun ra máu tươi, té ngã trên mặt đắt.
Bọn công tử còn lại nhìn thấy, sợ đến mức không dám lộn xộn.
Triệu Vân nhìn về phía Trần Ninh, nhẹ giọng dò hỏi: “Thiếu gia, đám người này xử lý thế nào?”
Dựa theo tính cách xưa nay của Trần Ninh, Diệp Mục Thiên lần nữa muốn hại người nhà của anh, anh đã sớm tiễn Diệp Mục Thiên lên đường. Bắt quá! Lúc này đang là thời điểm đặc thù, các đại lão đều đang bận rộn cạnh tranh chức quốc chủ. Trần Ninh không muốn ở thời điểm này gây chuyện lớn.
Anh lạnh lùng nói: “Phế mỗi người một chân, sau đó phái người đưa về, để trưởng bối nhà bọn họ quản giáo thêm.”
Trần Ninh vừa dút lời, sắc mặt đám người Diệp Mục Thiên liền thay đổi.
Hắn vừa giận vừa sợ: “Bọn mày thự động đến tao xeml”
Thử xem thì thử xem!
Triệu Vân một cước đá ngã Diệp Mục Thiên, sau đó lại hung hăng đá thêm một cước vào đầu gối chân trái của hắn. Một tiếng xương vỡ vang lên, chân trái Diệp Mục Thiên trực tiếp bị đá gã.
“AI”
Diệp Mục Thiên như lợn bị cắt tiết hét thảm một tiếng vang vọng.
Triệu Vân cùng mười bảy binh sĩ còn lại đi đến trước mặt đám công tử còn lại, ra tay nhanh như chóp. Tiếng xương gãy nối tiếp nhau vang lên, kéo theo đó là tiếng kêu gào thảm thiết.
Đám công tử ở hiện trường rất nhanh toàn bộ bị đánh gãy một chân, một đám té ngã trên mặt đất, thống khổ rên rĩ.
Trần Ninh nhìn Diệp Mục Thiên ôm chân đau đớn trên mặt đất, thản nhiên nói: “Nhớ kỹ, quá tam ba bận, tôi đã tha cho anh tội chết hai lần. Nếu còn có lần sau, đừng nói đến bố mẹ anh, cho dù có là thần tiên hạ phàm cũng không thể cứu được anh.”
Nói xong! Trần Ninh dập tắt điều thiếu trên tay, đứng lên thong dong rời đi.
Đám người Diệp Mục Thiên rất nhanh được quân khu Trung Hải phái người tống về Kinh Thành.
Giữa trưa ngày hôm sau.
Bệnh viên đa khoa Kinh Thành.
Trong phòng bênh cao cấp, Diệp Mục Thiên nằm trên giường bệnh, ngực cùng chân trái của hắn đều được quần băng vải.
Hạng Thành mặc áo khoác xám cùng Diệp Băng Tân mặc một thân sườn xám thuê hoa mẫu đơn, sắc mặt khó coi đứng bên giường bệnh, chung quanh còn có rất nhiều cảnh vệ của Hạng Thành, còn cỏ vệ sĩ của gia đình Diệp Băng Tâm.
Diệp Băng Tân nhìn con trai bị thương thành như vậy, trong lòng bà đau đớn, con trai bà ta từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu qua loại thống khổ này. Bà ta cảm thấy trong lòng như bị đâm xuyên, hận không thể thay con trai bị thương, thay bảo bối của mình chịu đau đớn.
Bà ta quay đầu nhìn Hạng Thành, mở miệng nói: “Tôi với ông ra ngoài nói chuyện đi!”
Hạng Thành gật đầu. Ông ta liền cùng Diệp Băng Tâm đi ra khỏi phòng bệnh, đứng trên hành lang. Nhóm cảnh vệ của ông ta cùng đám vệ sĩ của Diệp Băng Tâm đều thức thời tránh xa.
Diệp Băng Tâm lạnh lùng nói: “Con trai ông bị người ta đánh thành như vậy, ông là bố nó, phải thay nó lấy lại công đạo.”
Hạng Thành trầm giọng nói: “Lúc trước tôi đã không đồng ý để nó đi đối phó Tống Sính Đình, sự thật chứng minh Trần Ninh không dễ động vào, mặc dụ hiện tại Trần Ninh không ở bên cạnh Tống Sính Đình, nhưng thuộc hạ của hắn cũng không dễ chọc. Hiện tại Mục Thiên bị hắn hại, bà muốn tôi phải làm sao?”
Diệp Băng Tâm lạnh lùng nói: “Nghiêm trị kẻ đánh người, đem người dám đả thương con chúng ta toàn bộ bắn chết.
Hơn nữa những người này khẳng định là do Tống Sính Đình sai khiến, mới dám đụng đến con trai chúng ta. Cho nên cũng không thể buông tha cho con tiện nhân này, phải bắt cô ta lại.”
Hạng Thành lắc đầu: “Gần này lão quốc chủ Tần Hằng cùng một đám gia hỏa toàn lực ủng hộ La Trí Tuyền tranh chức vị quốc chủ với tôi. Tinh lực hiện tại của tôi chủ yêu đều đặt vào việc cạnh tranh với La Trí Tuyền. Thời gian này tuyệt đối không được gây phiền phức, cũng không được phát sinh xung đột với Trần Ninh.”
Diệp Băng Tâm cả giận nói: “Con trai ông bị khi dễ thành như vậy, ông còn không dám tìm Trần Ninh với Tống Sính Đình báo thù?”
Hạng Thành nói: “Không phải không dám, mà là hiện tại không phải thời điểm. Chờ tôi trở thành quốc chủ kế nhiệm, đến lúc đó sẽ lại tính sổ với Trần Ninh.”
Diệp Băng Tâm tức giận: “Ông vẫn ích kỷ như lúc trước, chỉ biết nghĩ cho mình. Ông vì tiền đồ của mình không chịu báo thù cho con, không cần tới ông, Diệp gia bọn tôi sẽ tự có cách!”
Nói xong bà ta tức giận rời đi.
Hạng Thành nhíu mày, ông ta biết rõ tính cách vợ cũ của mình, đừng nói báo thù, chuyện gì bà ta đã quyết định thì không ai có thể khuyên can được.
Ông cũng không quá để ý, hiện tại mục tiêu hàng đầu của ông ta là cạnh tranh vị trí quốc chủ. Diệp gia muốn tìm Trần Ninh cùng Tống Sính Đình náo loạn thì cứ để bọn họ tự mình náo.
Ông ta cảm thấy, Trần Ninh ở tận Bắc Cảnh. Nếu Diệp gia thật sự muốn đối phó với Tống Sính Đình, thật sự dễ như: trở bàn tay, thù này của con trai có thể trả được.