Chương 1022:
Nơi đặt chân, mặt đất ầm ầm sụp đỏ, vết nút lan tràn về phía chung quanh.
Đồng thời, một luồng khí lực đánh vào, từ dưới chân Trần Ninh khuếch tán ra, giống như một vòng gợn sóng, khuếch tán qua xung quanh.
Những tên này vừa mới xông tới gần Trần Ninh, toàn bộ bị luồng khí lực trên mặt đất hát bay, sau đó nặng nề ngã xuống đắt, lại lập tức bị thương hơn mười người.
Tần Tước nhìn thấy cảnh này, con mắt không thể không mở to, thất thanh nói: “Nhát Bộ Kinh Thiềm!”
Nhất Bộ Kinh Thiềm, là một trong những chiến kỹ đánh nhau của Thiếu soái.
Cùng Quân Đạo Bá Quyền, Tụ Bạch Tuyết, được gọi là tam đại chiến kỹ của Thiếu soái.
Trần Bắc bình thường không có gì đáng ngạc nhiên trước mắt này, làm sao có thể biết đòn sát thủ lợi hại của Thiều soái?
Tần Tước mơ hồ cảm tháy, Trần Bắc vô cùng bình thường trước mắt này rất có thể là Thiếu soái cải trang.
Cô càng nghiêm túc nhìn chằm chằm Trần Bắc.
Lúc này, Trần Ninh đã triển khai thế tiền công các cao thủ Thiên Cương Địa Sát như mưa to gió lớn.
Phong cách chiến đấu của Trần Ninh, tuân theo phong cách trong quân đội, đơn giản hung ác, nhưng lại khác với thuật chiến đấu trong quân đội, so với thuật chiến đấu trong quân còn hung ác hơn, hoàn toàn dùng lực tốc độ nghiền ép thắng lợi.
Các cao thủ Thiên Cương Địa Sát, tuy nhân số nhiều, nhưng không ai địch lại Trần Ninh, nhao nhao kêu thảm thiết ngã xuống trước mặt Trần Ninh.
Tim Tàn Tước điên cuồng!
Cô nhìn ra, Trần Ninh không sử dụng thuật chiến đấu trong quân đội, mà là Quân Đạo Bá Quyền do Thiếu soái sáng tạo.
Vừa biết Nhất Bộ Kinh Thiềm, lại biết Quân Đạo Bá Quyền.
Tần Tước xác định, người này gần như chắc chắn chính là bản thân Thiếu soái!
Diệp Mục Thiên trợn mắt há hốc miệng, vẻ mặt không dám tin nhìn cảnh trước mắt này.
Những thủ hạ tinh nhuệ của anh ta, ở trước mặt Trần Ninh hoàn toàn không chịu nổi một kích, ngã xuống thành từng mảnh.
Chờ anh ta lấy lại tinh thần, đám Thiên Cương Địa Sát, còn có nhóm vệ sĩ Tần Vũ của anh ta, cũng bị Trần Ninh đánh ngã, toàn bộ ngã vào trong vũng máu.
Trần Ninh đánh bại toàn bộ thủ hạ của Diệp Mục Thiên, cơn giận còn chưa hết đi về phía Diệp Mục Thiên.
Diệp Mục Thiên lập tức hoảng hốt.
Sắc mặt anh ta biến đổi, thanh sắc câu lệ(*) quát: “Anh muốn làm gì, tôi là thiếu gia Diệp gia, tôi là con trai của Hạng các lão, anh động đến tôi thử xem?”
(*) Ý nói sự nghiêm nghị trên cả nét mặt và lời nói.
Thử xem thì thử!
Trần Ninh giơ tay lên, một cái tát hung hăng lên mặt Diệp Mục Thiên.
Chát!
Một tiếng vang lên, Diệp Mục Thiên bị tát đến mặt sưng húp, khóe miệng đầy máu, cả người bay ra ngoài, ngã xuống đắt.
Anh ta che mặt bị thương, chật vật tức giận, không dám tin nói: “Anh… sao anh dám đánh tôi?”
Trần Ninh hờ hững nói: “Tôi không chỉ dám đánh anh, còn dám giết anh, có tin hay không?”
Xã Hội Hài Hòa(*) Đã Cứu Anh () Hài hòa dùng để chỉ sự vật phát triển ở trạng thái hài hòa, cân bằng, có trật tự. Xã hội hài hòa là chỉ các yếu tố xã hội ở trong trạng thái dựa vào nhau cùng tồn tại, hài hòa lẫn nhau, thúc đầy lẫn nhau cùng phát triển Trần Ninh nói ra lời này.
Chẳng những khiến vẻ mặt Diệp Mục Thiên hoảng sợ, ngay cả Tống Sính Đình, Tần Tước có mặt cũng sợ ngây.
người.
Vệ sĩ tướng mạo vô cùng bình thường này, tính cách cũng quá cương đi?
Diệp Mục Thiên chính là công tử Diệp gia Thủ đô, cha còn là Hạng các lão gần đây đang cạnh tranh cho vị trí Quốc chủ kế nhiệm!
Mọi người ở hiện trường cảm thấy Trần Ninh đánh Diệp Mục Thiên bị thương, đã là gây họa, không ngờ Trần Ninh còn muốn giết Diệp Mục Thiên, ai náy đều chắn động đến không nói nên lời.
Diệp Mục Thiên nhìn đôi mắt lạnh lùng của Trần Ninh, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một nỗi hận.
Anh ta có cảm giác mãnh liệt, tên trước mắt này, có lẽ thật sự dám giết anh ta.
Sắc mặt anh ta sắc bén quát: “Tiểu tử, anh có biết tôi là ai hay không, cha tôi là Hạng Thành, mẹ tôi là Diệp Băng Tâm.”