Chương 1006:

 

“Đây là dữ liệu của chúng tôi, nơi này có hơn một trăm gương mặt mặt nạ nam, chưa từng sử dụng qua, ngài chọn một cái mặt nạ trước.”

 

Lương Hưng nói, liền đem một cái máy tính xách tay mở: ra đưa đến trước mặt Trần Ninh.

 

Trên màn hình máy vi tính có rất nhiều hình ảnh khuôn mặt ngũ quan của nam!

 

Điển Chử nhìn thấy những ảnh khuôn mặt nam trên màn hình, khẽ nhíu mày: “Những cái này tầm thường như vậy, không có mặt nạ uy vũ một chút sao?”

 

Lương Hưng nghe vậy vội vàng giải thích: “Báo cáo, bởi vì công nghệ mặt nạ dịch dung của chúng tôi, là dành cho các nhà cung cấp đặc biệt nghiên cứu và phát triển, cho nên vẻ mặt đều là khuôn mặt đại chúng, mục đích chính là cố gắng tránh thu hút sự chú ý của kẻ địch.”

 

Trần Ninh gật đầu: “Không sao, tôi chỉ muốn đeo mặt nạ, che giấu thân phận trở về Trung Hải bảo vệ người nhà tôi, cũng không phải đi tham gia cuộc thi sắc đẹp, muốn đẹp trai như vậy làm gì?”

 

Trần Ninh nói, sau đó chỉ vào một bức ảnh khuôn mặt bình thường trên máy tính, lạnh lùng nói: “Hay dùng mặt nạ này!”

 

Lương Hưng nói: “Vâng!”

 

Ông ngay lập tức ra lệnh cho trợ lý của mình lấy mặt nạ 001.

 

Sau khi lấy mặt nạ ra, ông liền bảo Tràn Ninh nằm xuống, sau đó ông cẩn thận làm sạch mặt Trần Ninh, cuối cùng bôi keo y tế chuyên dụng, sau đó cẩn thận đeo mặt nạ mỏng như cánh ve cho Trần Ninh.

 

Cuối cùng, Trần Ninh được xử lý tinh tế, chẳng hạn như mặt nạ và điều chỉnh màu da của Trần Ninh.

 

Yêu cầu của ông là cho dù có mỹ nữ cùng Trần Ninh hôn nhau, cũng không thể phát hiện Trần Ninh đeo mặt nạ dịch dung.

 

Sau ba giờ mân mê, cuôi cùng Lương Hưng cũng làm xong.

 

Ông nhìn Trần Ninh hài lòng cười nói: “Thiếu soái, ngài xem có hài lòng không?”

 

Điển Chử lập tức bưng lên một tắm gương, Trần Ninh kinh ngạc nhìn mình trong gương, đã biến thành một khuôn mặt xa lạ, khuôn mặt này bình thường không có gì lạ, cùng bộ dạng lúc trước của anh, giống như hai người.

 

Trần Ninh cười nói: “Tốt!”

 

Lương Hưng cười nói: “Thiếu soái, mặt nạ dịch dung này thoáng khí, sau khi ngài đeo lên, một tháng không tháo.

 

xuống cũng sẽ không có bắt kỳ khó chịu nào.”

 

“Nếu ngài muốn tháo ra, phải dùng loại chất lỏng y tế đặc biệt này bôi lên, mới có thể tháo mặt nạ ra.”

 

“Mặt khác, ngài chỉthay đổi diện mạo, ngày thường nói chuyện, giọng nói cùng thói quen hành vi của ngài, cũng phải chú ý một chút, lúc này mới không bị người khác nhận ra.”

 

Trần Ninh cười cười: “Được!”

 

“Bác sĩ Lương, chuyện dịch dung tôi âm thầm trở về Trung Hải này, các vị phải giữ bí mật, muốn tất cả mọi người đều rằng tôi còn ở Bắc Cảnh.”

 

“Thứ nhất là chấn nhiếp Tu La quốc, thứ hai là làm lơ là những người có dụng tâm khác.”

 

Nhóm người Lương Hưng đông loạt nói: “Tuân mệnh!”

 

Trần Ninh căn dặn Điển Chử: “Sắp xếp cho tôi máy bay đi Giang Nam trước, tôi một mình trở về Trung Hải, các người không cần theo tôi.”

 

Điển Chử khó hiểu nói: “Vâng, Thiếu soái!”

 

Một giờ sau, một chiếc máy bay nhỏ cất cánh từ trụ sở của quân Bắc Cảnh, điểm đến là thành phố Trung Hải, tỉnh Giang Nam.

 

Trần Ninh ngồi ở vị trí bên cửa sổ máy bay, nhìn bầu trời bên ngoài, khóe miệng hơi nhéch lên: “Sính Đình, Thanh Thanh, anh đã trở về.”

 

Thành phó Trung Hải, khách sạn Sky Garden.

 

Trong phòng cho tổng thống, Diệp Mục Thiên mặc bộ đồ trắng, đang bưng một ly rượu sâm banh, đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, từ trên cao nhìn ra thành phố Trung Hải.

 

Phía sau anh ta, đứng máy thủ hạ đắc lực một mực cung kính.

 

Khóe miệng anh ta mang theo một nụ cười như có như: không, nhìn phong cảnh thành phố phồn hoa, thản nhiên nói: “Tôi từ nhỏ đã lớn lên ở Thủ đô, tôi luôn cho rằng phương bắc phồn vinh nhát.”

 

“Nhưng lần này tới Giang Nam, làm cho tôi mở rộng tầm mắt, thì ra miền Nam đã phát triển phồn vinh như vậy, đều vượt qua phương bắc.”

 

Kim bài hắc mã của anh ta – Lưu Tam Đao, cười theo nói: “Diệp thiếu, phía nam nhiều thành phố ven biển, tất nhiên phát triển nhanh hơn so với phía bắc.”

 

Diệp Mục Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xa một tòa nhà chọc trời, tò mò nói: “Thành phố Trung Hải lại có tòa nhà cao như vậy, đây là tòa nhà gì?”

 

Lưu Tam Đao cười tủm tỉm nói: “Diệp thiếu, đó là tòa nhà tập đoàn Ninh Đại!”

 

“Cũng chính là tòa nhà sản xuất dược phẩm của tập đoàn vợ Trần Ninh!”

 

Diệp Mục Thiên nheo mắt lại!

 

Lần này sở dĩ anh ta tự mình tới Trung Hải, không chỉ vì đối phó Tống Sính Đình, còn có một lí do là anh ta muốn nhân cơ hội đem tập đoàn Ninh đại đoạt đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play