Sáng hôm sau, Hứa Đào Nhi không tới Sở Nội vụ, cô làm việc tại nhà.

Sau khi ăn sáng xong, Hàn Thần giúp cô đưa con trai tới trường… nói là giúp, thế mà chẳng cần cô phải nhắc, Tần Minh thật ngoan ngoãn chủ động chờ bác Thần chở đi chứ không phiền đến cô. Cô muốn cùng hai người đi, nhưng anh nói không cần cô đi làm gì cho mệt, cô ở nhà nghỉ ngơi rồi làm việc đi.

Thế là cô mới giận dỗi nói anh:

“Hai người trở nên tách biệt em từ khi nào vậy?”

Hàn Thần lại một lần nữa cà khịa cô bằng cách cười ‘hihi’. Cô bật cười xấu hổ, nâng tay đánh mấy cái vào người anh.

“Đồ hâm này, anh đừng cười như vậy nữa, nghe thật đáng ghét.”

Tần Minh thấy mẹ vui vẻ trở lại, nhóc con mới dám ho he lên tiếng:

“Mẹ ơi, mẹ có võ… mẹ đánh bác Thần đau ấy…”

Cô liếc yêu con trai:

“Ừ phải rồi, con chỉ lo cho bác Thần của con đau mà không nghĩ mẹ cũng đau tay chứ bộ.”

Hai người đàn ông thật bó tay với cách lý luận của cô, nhanh nhanh chóng chóng muốn rời đi. Cô đứng một bên, vẫy tay tạm biệt hai người. Trở vào trong nhà, cô ở ngay bên ngoài phòng khách, mở laptop của Hàn Thần cho cô mượn để làm việc.

Do bận tập trung vào công việc nên khi có tiếng xe ô tô đỗ lại bên ngoài, cô không hề hay biết. Đến khi âm thanh của giày cao gót chậm dãi nện ‘cộp cộp’ xuống nền nhà kéo theo mùi nước hoa nồng đậm, cô mới nâng ánh mắt nhìn.

Triệu Ngọc Nghiên…

Hứa Đào Nhi mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Triệu Ngọc Nghiên đang chầm chậm tiến tới, cô ta vừa đi vừa quan sát xung quanh như thể đang đánh giá nơi đây, bộ dạng ung dung tự tại như thể là chủ nhân của nơi này.

Nhận được ánh mắt của cô, Triệu Ngọc Nghiên mắt đối mắt, cười khẩy một cái:

“Ayyo… lại gặp nhau rồi kìa Phó Giám đốc Sở Nội vụ…”

Cô chưa kịp lên tiếng, cô ta đã nói:

“À… ở trong tình huống này, đúng ra tôi nên gọi cô là gì nhỉ… Con giáp thứ mười ba, hay là loại đàn bà lẳng lơ giật chồng người khác?”

Hứa Đào Nhi thu lại tia bất ngờ trong ánh mắt, cô đặt laptop của Hàn Thần lên bàn, mắt đối mắt nói chuyện với Triệu Ngọc Nghiên. Khi nãy cô nghĩ Hàn Thần sẽ trở về nhanh chóng nên không đóng cổng lớn, không ngờ lại để cho người khác có cơ hội tự ý đi ra đi vô như vậy.

“Cô cũng thật là, chẳng hiểu tôi và cô duyên nợ kiểu gì mà năm lần bảy lượt cô kiếm chuyện với tôi. Giờ còn theo tới tận đây… tôi thấy cô nên xem lại tâm lý của mình có bình thường không đi nhé!”

Triệu Ngọc Nghiên ‘hừ’ một tiếng khinh bỉ, bước tới thẳng tay ném chiếc túi xách lên ghế sô pha rồi đi thẳng vào trong phòng bếp ngó ngàng, sau đó lại vòng ra hồ bơi xem xét tình hình.

Hứa Đào Nhi thấy cô ta có ý định lên cầu thang thì lên tiếng:

“Này, cô không cảm thấy mình trơ trẽn khi vào nhà người khác rồi đi lung tung như một tên trộm thế à? Cô không cảm thấy xấu hổ, nhưng tôi thấy nhục thay cho cô đấy!”

Triệu Ngọc Nghiên hơi ngừng lại, mặt hằm hằm hỏi cô:

“Anh ta đâu?”

“Anh ta mà cô muốn là ai?”

Cô hỏi ngược lại.

Triệu Ngọc Nghiên gằn giọng:

“Chồng tôi đâu?”

“…”

Hứa Đào Nhi chưa kịp hết ngỡ ngàng, cô ta đã bước tới trước mặt cô:

“Ở trong khu đô thị Hoàng Thành Mường Thanh, ở trong căn nhà này, chủ nhân của nó không ai khác chính là Hàn Thần… chồng của tôi. ANH TA CHÍNH LÀ CHỒNG CỦA TÔI!”

Câu sau Triệu Ngọc Nghiên cố ý nhấn thật mạnh như thể dùng tông giọng tức giận kìm nén đó để dằn mặt cô.

Hứa Đào Nhi từng nghĩ rất nhiều về người vợ của anh, trong đầu cô luôn cho rằng đối phương sẽ là một người phụ nữ trầm ổn, trưởng thành thế cho nên mới chống lại được cám dỗ của tiền tài và ‘mỹ nam Hàn Thần’… nhưng không ngờ, thực tế lại khác xa với tưởng tượng như vậy.

Đối với người trước mắt đây, đột nhiên Hứa Đào Nhi cảm thấy sự tự tin của mình chưa bao giờ được căng tràn đến thế. Cô ưỡn thẳng ngực, tay chống hông, bộ dạng kiêu chảnh quan sát thật kỹ Triệu Ngọc Nghiên.

Nếu thực sự Triệu Ngọc Nghiên chính là vợ của anh thì cô cũng hiểu ra được vì sao ngày ấy ở nhà hàng The Ems Restaurant cô ta lại kiếm chuyện với cô, nói cô có tật giật mình. Hóa ra, là vì nhìn thấy chồng đi với ‘gái’, không ghen tức mới lạ.

Nếu là cô trong trường hợp đó thì cô có ghen không?

Triệu Ngọc Nghiên bộ dạng tức giận chất vấn cô:

“Sao? Cô ngỡ ngàng lắm hả, đừng nói với tôi là cô không biết anh ta đã có vợ nên mới cố ý qua lại.”

Hứa Đào Nhi lúc này thật có chút đuối lý, cô nói:

“Vậy nên đó là lý do năm lần bảy lượt cô kiếm chuyện với tôi đấy à?”

Triệu Ngọc Nghiên bước tới một bước, xán lại gần cô, hùng hùng hổ hổ trợn mắt. Rõ ràng nguyên nhân sâu xa thì khác nhưng cô ta cố ý đẩy hết mọi tội lỗi cho Hứa Đào Nhi:

“Nếu không thì sao? Loại đàn bà như cô xứng đáng khiến tôi để mắt tới ư?”

Hôm nay Triệu Ngọc Nghiên cố ý đi giày cao gót hơn hai mươi phân để có thể so ngang chiều cao với Hứa Đào Nhi, nhưng lúc này ở trong nhà nên Hứa Đào Nhi chỉ đi dép lông. Cô ta ăn mặc lồng lộn, Hứa Đào Nhi chỉ mặc chiếc váy nhẹ nhàng ở nhà mà Hàn Thần mua cho cô.

Hai người nhìn khí chất khác hẳn nhau, một người hùng hồn gồng mình như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, một người phong nhã mềm mại nhưng không hề yếu đuối. Một khía cạnh khác thì nhìn cô giống như nữ chủ nhà bị khách đến quấy phá hơn.

Hứa Đào Nhi đứng ngang cô ta, so về lý, cô quả thực đã cặp kè với chồng cô ta. Cô nói:

“Cô và anh ấy đã ly thân với nhau bao lâu nay. Giờ cô tới đây tìm tôi để đánh ghen thì có nghĩa lý gì? Anh ấy nói với tôi, anh ấy và cô không hề có tình cảm với nhau… Tôi nói ở đây không phải là giải thích, mà nhắc cho cô nhớ.”

Ly thân bao năm, sao trong bao năm đó hai người họ không nối lại tình cảm đi. Nếu mà họ nồng thắm, chắc là cô sẽ có cơ hội chen chân vào ấy? Cứ phải chờ đến lúc cô xuất hiện mới bắt đầu giở trò là thế nào.

Triệu Ngọc Nghiên gằn giọng:

“Ly thân thì sao? Tôi và anh ta vẫn chưa ly hôn, chúng tôi vẫn là vợ chồng hợp pháp. Cô có tư cách gì mà nhắc nhở, dạy dỗ tôi hả?”

Hứa Đào Nhi biết hôm nay cô ta đến là để gây chuyện, cho nên dù cô có nói gì thì cũng khiến mâu thuẫn lên đỉnh điểm.

“Tất nhiên rồi, tôi chẳng có tư cách gì cả. Tôi cũng không hiểu được câu chuyện của cô và anh ấy. Giờ việc đã thành thế này, cô nói tôi là kẻ thứ ba, ok, tôi nhận. Không có gì bàn cãi việc tôi chen vào cuộc hôn nhân của hai người.”

Thái độ nhận của cô rất dứt khoát, một câu cũng không cãi lý lại:

“Giờ cô muốn gì thì nói nhanh đi, tôi còn bận làm việc.”

Triệu Ngọc Nghiên cười khẩy:

“Làm việc?”

Cô ta nhắc đến chuyện Hứa Đào Nhi dùng việc công trả thù riêng, đình trệ không phê duyệt giấy tờ của Triệu Thị và Diệp Thị.

“Cô đừng tưởng giở chút trò mèo đó ở Sở Nội vụ là nghĩ mình nắm trong tay cả bầu trời. Cô cho rằng, mình cô có chức có quyền, mình Hứa gia nhà cô thì thao túng được cả thành phố H này sao? Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất đừng thách thức giới hạn của cô, nếu không, tôi sẽ cho cô biết thế nào là sống không bằng chết.”

Động thái lớn như thế mà Hàn Thần không xuất hiện thì Triệu Ngọc Nghiên cũng đã biết anh không có nhà. Cô ta chỉ tay vào mặt Hứa Đào Nhi:

“Cô hỏi tôi muốn gì à? Tôi muốn cô cút khỏi đây, cút xa khỏi cuộc đời của chồng tôi. Cho dù anh ta có bạc tình với tôi đến mức ly thân bao năm nay đi chăng nữa thì có chết tôi cũng sẽ không buông tha cho anh ta… Không bao giờ để hai người có thể đến được với nhau đâu, đến khi tôi chết già đi sẽ vẫn mãi là như vậy.”

Đôi mắt cô ta hằn lên những tia máu bày tỏ rằng đang vô cùng giận dữ, cô ta dúi dúi tay về phía người cô:

“Cả cô và thằng con trai ngoài dã thú đó… đừng bao giờ mơ tưởng đến việc được bước chân vào Hàn gia.”

‘…’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play