Giai thoại về Lưỡng Hoằng Khải rất nhanh chìm vào quên lãng, nhưng hậu quả để lại còn kéo dài. Sau khi trở về thành phố H, suốt hai tuần liền Hứa Đào Nhi vẫn luôn trốn tránh gặp mặt Hàn Thần.

Lần này, cho dù anh có dùng con trai làm mồi nhử cũng không dụ dỗ được cô. Thấy thái độ khác thường của cô, ai nấy cũng đều cảm thấy khó hiểu. Thiển Tây bị Bạch Đô hỏi mấy lần, nhưng cô ấy thực sự không biết, chỉ nói sau khi cô đi thăm dự án Nam Sơn về thì bị như thế.

Bạch Đô hỏi:

“Hay bị ma ốp?”

Lập tức bị Thiển Tây dọa nạt:

“Thui thủi cái miệng anh. Dự án Nam Sơn của Hàn Thị đó, em để ý đối với họ cúng lễ còn quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác…”

Hứa Đào Nhi mấy hôm nay không bận tâm bất cứ thứ gì, cả ngày tập trung vào công việc. Có lúc đêm tối, ông nội bị thức giấc giữa đêm muốn đi đọc kinh Phật cho tâm tịnh thì nhìn thấy cô ngồi ở phòng thờ đọc kinh, ông thoáng qua giật mình.

“Gần đây con sao vậy?”

Hứa Đào Nhi hơi quay đầu lại, nhìn thấy ông đi tới ngồi xuống bên cạnh cô. Cô khẽ lắc đầu:

“Con cảm thấy khó ngủ thôi ông à.”

Ông nói:

“Tâm con bất an thì làm sao mà ngủ được?”

“Vậy là bình thường, mỗi khi ông đi đọc kinh Phật cũng đều do thấy lòng bất an sao?”

Ông nội không phủ nhận.

“Nói cho ông nghe, con đã biết chuyện gì?”

Ông dùng từ ‘biết’ như thể đã thấu tất cả. Hứa Đào Nhi nặng lòng, bấy giờ mới kể cho ông nghe về việc cô nghe được Lưỡng Hoằng Khải tố giác Hàn Thần là người tàn độc. Ông nội nghe xong thì thở dài:

“Con bận tâm nhiều quá, nếu cứ như vậy thì sau này, cho dù con đã ly hôn và hai đứa cưới nhau… con vẫn sẽ tiếp tục đau khổ dằn vặt mãi thôi.”

Ông ngừng một chút thì nói tiếp:

“Đừng vì một người xa lạ nói bừa vài câu mà phủ nhận đi tình cảm của hai đứa. Cho dù Hàn Thần là người tàn nhẫn thì sao? Con xem, đến ông nội và cha con cũng còn chẳng dám đảm bảo mình sạch sẽ một trăm phần trăm. Cho nên con chỉ cần quan tâm thằng bé đối với con và con trai của con thật lòng, thật tốt là được. Còn việc thằng bé đối nhân xử thế bên ngoài, càng hạn chế quan tâm càng tốt. Mưa đến đâu, mát mặt đến đó… suy nghĩ nhiều thực sự rất mệt.”

Hứa Đào Nhi yên lặng nghe ông nói, cô suy ngẫm thật kỹ lời ông.

Hàn Thần sinh ra trong giới thượng lưu, là đàn ông nên phải gánh vác thật nhiều trọng trách trên vai, cô thật sự không thể đòi hỏi một người đàn ông vừa đối tốt với gia đình vợ con, mà vừa phải đối nhân xử thế thật tốt với con người bên ngoài xã hội kia…

Chưa kể những người đó thực sự đã có ý đồ xấu với cô, anh làm vậy cũng chỉ vì ghen?

Nghĩ tới mối quan hệ thần bí của ông và anh. Cô chợt hỏi:

“Ông và anh ấy có bí mật gì vậy, có thể nói cho con biết không?”

Ông khẽ bật cười:

“Đã là bí mật sao có thể nói cho con biết. Nhưng ông nói với con thế này… tình cảm của thằng bé đó dành cho con là thật, con đừng tàn nhẫn với A Thần quá, nghe chưa?”

Cô ương ngạnh nói:

“Con mặc kệ anh ấy.”

Nhìn đôi mắt cô, ông biết cô đã nghĩ thông suốt nên khuyên nhủ:

“Mau đi nghỉ đi, ngày mai cùng luật sư đến Tòa án nộp đơn. Thủ tục ly hôn này kéo dài quá rồi.”

“Dạ.”



Ngày hôm sau, sau khi nộp thủ tục giấy tờ đề nghị ly hôn đơn phương cho Tòa án, Hứa Đào Nhi trở về Sở Nội vụ. Buổi chiều cô phải đi họp nội bộ Sở, mãi đến hơn ba giờ mới trở về phòng làm việc của mình.

Nhìn thấy cánh cửa phòng Phó Giám đốc đóng chặt, cô không nghi ngờ gì, bình tĩnh mở cửa đi vào. Đập vào mắt là ngay tại bàn làm việc của cô, người đàn ông ngồi chễm chệ trên ghế Phó Giám đốc, chân gác cả lên bàn, tay gác trên bụng, tư thái ung dung, hai mắt nhắm nghiền như đang say giấc. Cô mở cửa đi vào cũng không thấy anh có động tĩnh gì.

Hứa Đào Nhi nghĩ bụng rằng người này thật to gan, dám thản nhiên vào đây công khai như thế. Cô đi gần tới, suốt hai tuần không gặp anh, cô thật sự nhớ anh rất nhiều. Nhìn thấy gương mặt anh đã gầy hóp lại, lòng cô xoẹt qua cảm giác tội lỗi.

Định đánh thức anh, nhưng thấy anh có dấu hiệu ngủ say, chắc hẳn mấy hôm nay đã rất mệt mỏi nên cô mặc kệ anh như vậy. Ngồi xuống bên bàn trà, mở máy tính và tài liệu xử lý công việc. Thư ký của Cao Tân Trì tới đưa hồ sơ, nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng vội vàng rời đi.

Không biết qua bao lâu, từ phía sau bỗng nhiên nhận được cái ôm đầy ấm áp. Hàn Thần hôn nhẹ lên cánh cổ cô, giọng khàn khàn do vừa thức giấc:

“Mấy hôm nay em giận anh chuyện gì thế?”

Tự dưng bị hỏi thẳng như vậy khiến cô không biết phải trả lời anh thế nào. Anh vòng sang bên cạnh, ngồi xuống cùng cô.

Đột nhiên bị cô phớt lờ, Hàn Thần có cảm giác thật khó tả. Người cao cao tại thượng như anh nếu muốn có gái xinh gái trẻ chỉ cần vẫy một cái cũng có rất nhiều, hà cớ gì anh cứ phải chạy theo cảm xúc của cô mãi như thế? Lúc nào cũng lo được lo mất.

Biết rõ theo cô anh chỉ có mệt mỏi, nhưng anh không buông bỏ được, nói chung là anh chỉ muốn bên cô thôi.

“Em giận gì đâu.”

Cô tỏ ra không có chuyện gì.

“Vậy tại sao hai tuần nay lại lảng tránh anh?”

Anh hỏi.

Cô đáp:

“Anh cũng thấy rồi đấy, em bận việc.”

Hiểu rõ cô đang nói dối nhưng anh không làm gì được, anh vòng tay ôm lấy eo cô, khẽ tựa nhẹ vào bờ vai cô làm nũng:

“Đừng làm như thế nữa, anh rất buồn.”

Anh tỏ ra bắt đền cô:

“Em xem, anh vì lo lắng về em mà sụt mất mấy cân rồi đây này.”

Hứa Đào Nhi nhìn anh.

Giọng điệu anh trông có vẻ bâng đùa là thế, nhưng từ ánh mắt chân thật kia, cô biết anh đang nói thật. Cô khẽ thở dài. Bàn tay nhẹ ôm lấy gương mặt anh, có rất nhiều thứ cô muốn hỏi anh nhưng cánh môi nâng lên rồi lại hạ xuống, không dứt khoát.

Hàn Thần thấy thế thì nói:

“Có phải ở thành phố Đ đã xảy ra chuyện gì rồi không? Nói cho anh biết…”

“Không có gì.”

Cô lắc đầu phủ nhận, tự dưng lo sợ bâng quơ. Cô đánh lảng sang chuyện khác:

“Mấy hôm nay em đang lo nghĩ chuyện ly hôn nên tâm trạng không được tốt.”

Hàn Thần hôn nhẹ lên môi cô:

“Đừng nghĩ nhiều, anh sẽ giúp em.”

Còn giúp thế nào thì anh không chủ động nói ra, Hứa Đào Nhi lại không muốn hỏi. Cô còn công việc cần xử lý nên nhắc anh ngồi gọn một bên, Hàn Thần ôm cô nũng nịu một lúc xong cũng nghe theo cô.

Đến giờ tan làm, anh cùng cô tới trường mầm non đón con trai.

Tần Minh khi thấy bác Thần cùng mẹ đi đón mình thì gương mặt hiện rõ sự vui vẻ, cậu bé đã dần quen với sự hiện diện của người đàn ông to lớn này. Mấy hôm nay mẹ với bác Thần có vẻ giận nhau, không gặp nhau cũng khiến cậu bé suy nghĩ vẩn vơ có phải bác đã thích người khác mà không thích mẹ cậu nữa hay không… Và đôi khi, có thể Tần Minh không nhận ra, rằng cậu bé thực sự cảm thấy nhớ bác Thần.

“Hôm nay con muốn ăn gì nào?”

Hàn Thần lái xe, Tần Minh thì ngồi trong lòng anh. Bên ghế lái phụ là Hứa Đào Nhi đang lướt điện thoại xem linh tinh. Trông tình cảnh giống như một gia đình hạnh phúc.

Tần Minh ngoan ngoãn đáp:

“Con ăn gì cũng được, chỉ cần là bác nấu thôi ạ…”

Hứa Đào Nhi nghe thế thì đưa mắt nhìn qua, thấy hai người nói chuyện vui vẻ còn mình như người thừa. Cô dứt khoát im lặng để không làm bóng đèn giữa hai người đàn ông nọ nữa.

Hàn Thần thơm nhẹ lên trán cậu nhóc:

“Mấy nay thấy con cũng biết nịnh nọt ta rồi đó.”

Tần Minh cười khúc khích.

Hàn Thần thấy cô không xen vào câu chuyện của hai cha con anh, anh cảm thấy hơi hơi chạnh lòng. Đưa tay lấy đi điện thoại trong tay cô, cô cau mày nhìn anh, anh nói:

“Xem điện thoại nhiều không tốt cho mắt.”

Hứa Đào Nhi đáp:

“Kệ em.”

Biết cô cứng đầu không nghe, anh đã giấu điện thoại sang bên cạnh ghế còn lại, nhắc nhở:

“Em cứ như vậy con trai sẽ học theo em rồi sớm muộn gì hai mẹ con cũng sẽ vác theo cặp kính cận thật dày đấy.”

Tần Minh nói:

“Ở lớp con có một bạn bị cận, nhìn rất giống Nobita, nhưng con không thích giống Nobita đâu, con thích giống Dekisugi thông minh cơ… Cho nên con sẽ không để bị cận đâu, mẹ ơi… mẹ phải nghe bác Thần nha, đừng để bị cận…”

Hứa Đào Nhi liếc liếc Hàn Thần, muốn hỏi anh đã cho con cô bùa mê thuốc lú gì mà giờ thằng bé lại theo phe anh thế này?

Hàn Thần nhún vai tỏ vẻ mình vô tội.

Cô bỏ qua anh, gật đầu cười với Tần Minh:

“Được rồi, mẹ biết rồi.”

Lúc ba người tới siêu thị trong khu đô thị Hoàng Thành Mường Thanh chọn đồ về nấu ăn, xung quanh thu hút không ít ánh nhìn. Bình thường dáng của Hứa Đào Nhi và Hàn Thần đã đẹp, lại thêm gương mặt đẹp phát sáng cùng với gu ăn mặc thời trang, bế theo một đứa bé thì không khác gì gia đình chính hiệu, đẹp như thể xé sách ngôn tình bước ra.

Cũng may trước đó, Hứa Đào Nhi thấy trong xe anh có hộp khẩu trang đen và kính râm nên đã lấy đeo tạm. Nếu không chỉ sợ ba người sẽ bị lên báo mất, lúc đó không đợi cô ly hôn, chỉ e Tần Dịch Phong đã vin vào cớ đó mà làm ra loại chuyện khốn nạn không tưởng.

“Em muốn ăn gì?”

Hàn Thần hỏi cô.

Hứa Đào Nhi tùy ý nói:

“Gì cũng được, anh chọn nhanh lên một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play