Thời điểm đốt lò đã qua, Hứa Đào Nhi cùng với những quan chức khác đã yên tâm hưởng một cái Tết ấm no. Ngày Tết, những người con xa xứ đều lựa chọn trở về quê cùng gia đình của mình, đường phố thủ đô vì vậy mà trở nên vắng vẻ lạ thường khác xa với sự ồn ào náo nhiệt khi trước.
Riêng gốc gác của Hứa gia thì ở tại đất thủ đô. Nhiều năm trước cho dù có bay nhảy trên khắp thế giới thì đến Tết, Hứa Đào Nhi vẫn có mặt tại nhà, cùng ông nội và cha mẹ của mình trải qua những ngày đầu năm mới, hưởng thụ mấy ngày ngắn ngủi để vui chơi, nghỉ ngơi. Chưa năm nào mà cô ăn Tết xa nhà cả.
Sau khi cô lấy chồng, năm năm liền chỉ có thể ở ngôi nhà riêng tại Tần gia cùng con trai ngồi trên sân thượng ngắm pháo hoa giao thừa phía xa xa trên bầu trời. Không phải cô không muốn cho con ra ngoài, chỉ bởi vì cứ sát Tết, người giúp việc về hết, Tần gia lại hạch hoẹ muốn cô làm này làm kia, khiến cô chạy ngược chạy xuôi, cho đến đêm thì cô đã hoàn toàn kiệt sức, không còn tâm trạng muốn ra ngoài nữa.
Chị Tâm vốn là trẻ mồ côi, sống với cô ở Hứa gia từ nhỏ cho nên đến Tết vẫn sẽ ở lại bên cô. Ba người giống như một gia đình nhỏ trong một căn nhà lớn. Chị ấy sẽ chuẩn bị một mâm Tết, sau khi cúng bái sẽ cùng cô và con trai ngồi ăn uống, ngắm bầu trời đầy pháo hoa.
Theo lý, mẹ con cô phải cùng nhau tới nhà chính hỏi thăm nhà chồng, nhưng tầm đó, bọn họ cũng không cần đến cô nữa, nhìn cô càng thêm chán ghét. Đầu năm mới, cô không muốn con trai buồn cho nên mặc kệ, để thằng bé tự chơi trên sân thượng.
Tần Minh cũng muốn đốt pháo, chị Tâm đành cùng chơi với nhóc con. Hai người họ cầm que pháo bông sáng lấp lánh chạy vòng vòng với nhau, thi thoảng lại chạy xung quanh cô, tiếng cười vang vọng trên sân thượng nhỏ. Cô đôi lúc sẽ chơi với hai người họ, đôi lúc lại ngồi thẫn thờ nhìn lên bầu trời ngắm trăng và sao.
Mặt trăng sáng chói đầy xa cách, vô hình chung đẩy ánh sao ra xa, ánh sao cố gắng đuổi theo, đuổi theo mãi. Thực ra, ước mơ của ánh sao vô cùng nhỏ nhoi… chỉ mong muốn một ngày được hội tụ cùng mặt trăng, được cùng mặt trăng đứng chung một chỗ. Nhưng thật khó biết bao?
Mặt trăng chính là anh, người vẫn luôn tỏa sáng trong thế giới này.
Còn cô là ánh sao bé nhỏ, không thể với tới được mặt trăng sáng chói ấy nữa rồi.
Dù là ngày Tết, cô vẫn luôn không buông tha cho trái tim mình. Để lý trí cùng đau khổ quằn quại với trái tim, cô nhớ anh… nhớ đến da diết. Lâu dần, thành bệnh, tâm bệnh khó chữa.
Trong đêm giao thừa, Tần Dịch Phong và Tần Thủy Liên đều không ở nhà, từ lúc cô về đây, chưa thấy năm nào bọn họ đón Giao Thừa ở nhà, toàn là ra ngoài đến rạng sáng mới trở về. Tần Thủy Liên nghe nói mỗi năm thay đến vài người đàn ông, lối sống tình dục vô cùng phóng khoáng. Đã hơn ba mươi tuổi, vẫn không dứt khoát sẽ cưới ai.
Sao cũng được, chỉ cần chị ta đừng hách dịch với mẹ con cô, thì thế nào cô cũng không quan tâm. Còn Tần Dịch Phong, cô vẫn luôn cho rằng ngày nào hắn ta về muộn, thì hẳn là ra ngoài uống rượu với bạn bè. Hắn ta chắc sẽ không ra ngoài tìm tình nhân đâu nhỉ?
Mấy ngày Tết ở Tần gia vô cùng hiu quạnh, cho dù có đầy đủ mọi người cũng không giống như Hứa gia. Hứa gia chỉ cần có cô, thì luôn ngập tràn tiếng cười, từ giúp việc đến vệ sĩ đều vui vẻ giống như một gia đình. Tết của kiếp làm dâu, cô chỉ chờ đến ngày hôm sau, được về Hứa gia chúc Tết, được trở về gia đình của cô.
Hứa gia nhộn nhịp, có thêm Tần Dịch Phong vẫn sẽ được thôi, chỉ tiếc là cứ lần nào hắn đến Hứa gia đều có mục đích. Không xin đất đai, thì lại xin hỗ trợ tiền tài nguồn lực, quyền lực cho gia đình hắn… Cũng vì thế mà Hứa gia với Tần gia càng xa cách, càng chán ghét nhau hơn.
Nhưng năm nay thì khác rồi, Hứa Đào Nhi không phải vất vả ngược xuôi đây đó để làm này làm kia. Sau khi được nghỉ Tết, cô cùng con trai, cùng mẹ đi dạo phố mua sắm. Tần Minh là người hạnh phúc nhất, bởi chưa năm nào mà nhóc được ở bên mẹ triệt để thời gian như vậy. Thế nên cả cái Tết, nhóc cứ cười suốt thôi.
Đêm Giao Thừa năm nay, Hàn Thần tới.
Tiếng ca nhạc vui nhộn, tiếng cười nói ồn ào vang vọng khắp nơi. Lúc anh đến, Hứa Đào Nhi đang cùng Tần Minh với mọi người ăn uống vui chơi nhảy nhót ở trong sân vườn. Hứa phu nhân đã biết Hàn Thần đến nên muốn cô ra đón, nhưng thấy cô còn mải chơi, đang cùng mấy anh vệ sĩ cao to đốt pháo hoa.
“Anh cẩn thận không bị phỏng đấy!”
Đa phần vệ sĩ đều là lính ra quân đi theo ông nội Hứa từ lâu, ở Hứa gia hàng chục năm, tránh không được có cảm tình với cô tiểu thư xinh đẹp. Lúc nghe cô nhắc nhở, vệ sĩ cười ngại ngùng.
“Đào Nhi…”
Hứa phu nhân cất tiếng gọi cô, cô không nghe thấy. Mọi người vẫn vui đùa như thường.
Ông nội Hứa thấy thế thì phất tay với bà:
“Con ra đón thằng bé đi, để cho cháu ta chơi một chút.”
“Dạ.”
Hứa phu nhân ra đón Hàn Thần đến, năm nay sư thầy xem tuổi xông đất cho Hứa gia, trùng hợp với tuổi của Hàn Thần nên sau khi bàn với ba chồng và chồng thì bà đã nhắn tin nhờ Hàn Thần.
Tất nhiên, Hàn Thần sẽ đồng ý ngay.
Anh còn đang không biết nên kiếm lý do gì để tới đây.
Hôm hai tám Tết, Hứa Đào Nhi ngớ cả người khi anh tới. Nghe anh lấy lý do là ‘biếu quà’ cho Phó Giám đốc Sở Nội vụ làm cô ngơ ngác một phen. Cô mới đùa rằng:
“Thế anh đã biếu quà cho Giám đốc Cao chưa?”
Hàn Thần cười, nửa thật nửa đùa nói:
“Biếu Giám đốc Cao làm gì, đằng nào vị trí đó cũng thuộc về em.”
Chả biết thế nào, mấy người lớn nghe xong còn cười haha như thể đồng tình với lời của anh nói. Hay là họ đã có âm mưu dùng quyền lực đẩy cô lên? Cô đành nói cô ngồi ghế Phó Giám đốc còn chưa ấm mông, không nên đâu.
Sở Nội vụ không phải có mình cô tài giỏi, cô lên quá nhanh sẽ khiến người ta dị nghị. Nhưng không biết mọi người có nghe cô nói hay không nữa, dù sao, trong đây đều là những người ‘bảo thủ’, may là họ thương cô chứ không là mệt rồi.
“Lần đầu tiên con được nhìn thấy pháo hoa gần như này… đẹp quá!”
“Thích không con?”
“Dạ thích, thích lắm ạ! Con ước năm nào cũng được cùng mẹ đốt pháo hoa như thế này…”
Hứa Đào Nhi đương nhiên rất vui, cô cười rộn ràng, ôm con trai xoay vòng vòng. Không chịu nhìn trước nhìn sau, kết quả khi cô xoay vòng liền vị vấp vào chiếc ghế đặt ở gần đó.
“A…”
Hứa Đào Nhi chỉ kịp hô lên một tiếng, tưởng chừng mình sẽ ngã nhào ra đây sau đó mấy ngày Tết xem như bỏ.
“Cẩn thận!”
“Cẩn thận…”
Giọng đàn ông hô lên, nghe có chất giọng ‘ai đó’ thật quen thuộc. Sau đấy chỉ thấy một cánh tay săn chắc ôm vòng ấy eo cô, kéo cơ thể cô đang ôm con trai trở lại. Đến khi cô thăng bằng, đứng vững rồi mới nhìn kỹ là anh vệ sĩ ban nãy cùng cô đốt pháo.
“Tiểu thư có sao không?”
Hứa Đào Nhi nở nụ cười như thể vừa thoát chết.
“Em không sao, may quá! Cảm ơn anh nha!”
Lúc ấy, cả vệ sĩ và mấy chị giúp việc xung quanh cũng đang lo lắng nhìn chằm chằm hai người. Sắc mặt ai nấy đều căng thẳng vì sợ rằng nếu cô ngã ra, chắc chắn nặng nhẹ gì cũng gãy mất mấy cái răng.
“E hèm!”
Đang lúc mọi người đều rất tập trung, đột nhiên ông nội Hứa ho khan một tiếng. Tiếng ho khan vang xa, nghe vừa nghiêm khắc, lại giống như ám chỉ có vấn đề gì. Ngay sau đó, đột nhiên anh vệ sĩ đã vội buông tay tránh khỏi người cô, tính khoảng cách còn đúng cự ly hai mét.
Anh vệ sĩ cúi gập đầu:
“Xin lỗi tiểu thư.”
Hứa Đào Nhi chưa hiểu chuyện gì, cô để con trai đứng xuống đất, thằng bé liền chạy về phía ông nội Hứa. Cô tiến tới chỗ vệ sĩ, vừa tính mở miệng hỏi han thì đã bị ông nội gọi lại.
“Đào Nhi, lại đây.”
Cô nghe giọng ông không vui cho lắm, nghĩ rằng ông trách vệ sĩ đụng chạm vào người cô, đang muốn quay lại giải thích thì đập ngay vào mắt chính là thần sắc lạnh tanh của người đàn ông nào đó đang đứng bên cạnh mẹ cô.
“Ơ… anh… sao anh lại tới đây?”
Giọng cô hơi lên cao, khiến người ta tưởng rằng cô đang trách anh sao lại tới nhà mình. Vì thế mẹ cô đã mắng yêu:
“Ô hay, con bé này. A Thần tới là để xông đất đấy, đầu xuân năm mới con dùng thái độ gì để tiếp khách thế hả?”
Hứa Đào Nhi “à” một tiếng, sau đó cô liền cãi lại:
“Đâu có, con đang hỏi thăm thôi mà.”
Cô đi về phía ông nội, miệng thì bắt bẻ mẹ mình:
“Đầu xuân năm mới, sao mẹ lại mắng con?”
Hứa phu nhân kéo Hàn Thần ngồi xuống bàn ăn, bà nhại lại giọng điệu của con gái:
“Mẹ có mắng đâu, mẹ chỉ nhắc nhở thôi mà.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT