Cô nâng tay gạt nhẹ đi giọt nước mắt mờ mờ mới hình thành nơi đuôi mắt, hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh:
“Đến cả một người xa lạ, cũng đối xử với con trai con tốt hơn mấy người.”
Tần Dịch Phong yên lặng lắng nghe bấy giờ, nếu như Tần Minh là con ruột của anh ta, anh ta sẽ nỡ lòng nào đối xử với thằng bé như vậy sao?
“Ý em… người xa lạ mà em nói là Hàn Thần kia đúng không?”
Anh ta mấy năm nay phải chịu đổ vỏ cho kẻ khác, đã bức bối trong lòng thì chớ. Vậy mà cô vẫn đòi hỏi anh phải tốt với đứa con ngoài dã thú đấy ư?
Tần Dịch Phong vốn dĩ đã có nhiều vướng mắc trong lòng, cho nên khi nghe câu nói ám chỉ ‘người xa lạ’ của cô. Anh ta suýt chút nữa vì giận đến mất hết kiểm soát mà nói toạc ra sự thật:
“Sao không thử nghĩ đến, Tần Minh…”
Vế sau ‘có phải là con của tôi không’ bị bà Tần nhanh tay giữ lại, nhanh miệng ngăn cản. Bà Tần nói chen vào:
“Lần đầu làm cha làm mẹ, lần đầu có cháu… ai cũng phải mắc sai lầm. Đào Nhi, mẹ biết bao năm qua mọi người khiến con chạnh lòng, khiến con giận, khiến cháu trai mẹ bị tổn thương… Mẹ sai rồi, mẹ thay mặt cả nhà xin lỗi con, xin con tha thứ cho mọi người. Con cùng mẹ trở về Hứa gia có được không? Mẹ hứa sau này sẽ quan tâm, sẽ yêu thương con và cháu trai của mẹ…”
Tần gia cố chấp như vậy là vì hiểu rõ nếu như không giữ được Hứa Đào Nhi ở lại, chắc chắn cơ ngơi nhà họ Tần sẽ bị hành tiêu tàn dưới tay Hứa gia. Hai tuần nay, công ty của Tần Dịch Phong đang gặp khó khăn, bởi tin đồn Tần Dịch Phong bị cháu gái của đại tướng Hứa bỏ rơi cho rằng hai người đang làm thủ tục ly hôn…
Tin tức đó khiến Tần gia bị coi là không còn Hứa gia chống lưng nên một đám cổ đông đang nhăm nhe rút vốn đầu tư, đối tác đồng loạt tạm dừng việc ký hợp đồng. Nhà họ Tần biết chắc chắn là Hứa gia đã tác động đến một đám ‘chó hùa’ kia. Nên bây giờ, Tần gia không thể để vụt mất Hứa Đào Nhi được.
Không biết Hứa Đào Nhi có nhìn ra tâm tư thối nát của bọn họ hay không, nhưng dù thế nào thì ngày hôm nay cô đến đây cũng chỉ có một mục đích là ly hôn với Tần Dịch Phong:
“Con biết, lần đầu nên mọi người đều không tránh được sai lầm. Vậy nên những lần sau, mẹ và anh phải chú ý hơn rồi.”
“Em nói thế là sao?”
Không để hai người họ chờ lâu hơn, cô đã mở túi xách của mình, cầm ra đơn ly hôn đã được soạn cẩn thận. Nội dung đơn ly hôn rất đơn giản, cô không cần bất cứ thứ gì ở Tần gia, cũng không cần anh ta phải chu cấp cho con. Còn con trai tất nhiên sẽ theo cô.
Cô đẩy đơn ly hôn về phía Tần Dịch Phong:
“Đơn ly hôn tôi đã soạn và ký xong rồi, để đôi bên chia tay trong hòa thuận thì anh hãy ký đi.”
Nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của Tần Dịch Phong và bà Tần, cô thở dài một tiếng đầy mệt mỏi:
“Thời gian năm năm này là quá đủ rồi. Con và Tần Minh… không đợi được ba và ông bà nội của nó nữa.”
Tần Dịch Phong nhìn qua đơn ly hôn, sau đấy đưa cho bà Tần đang đứng bên cạnh cũng muốn xem. Tần Dịch Phong nắm lấy tay cô:
“Đào Nhi… đừng làm vậy, đừng bỏ anh… anh vẫn còn rất yêu em…”
Hắn ta níu kéo cầu xin cô, nói rất nhiều, hắn kể về ngày xưa từng theo đuổi cô vất vả… sau scandal, hắn biết hắn làm cô tổn thương nên vẫn luôn trốn tránh cô, vẫn luôn cố ý lạnh nhạt với mẹ con cô dù trong lòng còn yêu còn thương rất nhiều…
Nhìn ánh mắt hắn thật lòng đến mức Hứa Đào Nhi không tìm ra được nửa điểm giả dối. Lúc bấy giờ, ngay tại thời điểm cô suýt chút nữa giống như bị thôi miên mà có ý định từ bỏ ly hôn, chấp nhận tha thứ thêm một lần nữa, không phải do cô yêu hắn ta, mà cô nghĩ dù sao Tần Minh vẫn là con ruột của hắn… thì điện thoại trong túi xách cô thông báo có tin nhắn tới.
Âm thanh thông báo lạ lẫm dần trở nên quen thuộc.
Chiếc điện thoại Hàn Thần cho cô mượn trước đó, anh không lấy lại dù cô muốn trả, trước khi đưa mẹ con cô từ Hoàng Thành Mường Thanh về Hứa gia, anh đã nói ‘nếu em trả lại, tôi sẽ tò mò mà cho người hack vào thông tin của em, nên em hãy giữ lấy nó đi’.
Không biết anh nói thật hay đùa, nhưng cô vẫn cầm lấy. Dù sao cũng chỉ là một chiếc điện thoại thôi mà.
Sau đấy, điện thoại cũ của cô bị Triệu Ngọc Nghiên và Diệp Dĩnh Yên làm hỏng, cô chưa có thời gian đi mua cái mới nên dùng tạm điện thoại này. Chiếc điện thoại khiến cô mỗi lần nhìn thấy đều nhớ tới Hàn Thần… đúng y như chủ kế của anh.
Cô thu tay mình khỏi bàn tay của Tần Dịch Phong, mở ra tin nhắn ‘ba bé An Nhiên’ gửi tới. Sắc mặt sau đấy trở nên ba chấm…
[Em đang ở đâu thì mau tới đây đi…]
[Video] - [Tôi đã ‘bắt cóc’ con trai của em tới đây rồi, không tới không được đâu đấy!]
Bên trong video là hình ảnh Tần Minh đang đùa nghịch với Hàn An Nhiên, kèm theo gương mặt ‘hờn dỗi’ của người đàn ông trưởng thành nào đó. Không thấy cô trả lời, ai đó lại tiếp tục gửi thêm mấy hình ảnh nữa.
[Hình ảnh.]
Là ảnh Tần Minh tạo dáng đầy ngốc nghếch với Hàn An Nhiên và Hàn Thần. Tâm trạng đầy buồn bực nãy giờ cũng vì những hình ảnh đó mà trở nên bồi hồi xúc động, đôi mắt ánh lên ý cười yên tâm, mà ngay lập tức đã bị cô giấu đi.
Hàn Thần này thật là… ban đầu gặp, anh khiến con trai cô sợ chết khiếp. Qua một thời gian ngắn, thế mà anh đã khiến cho thằng bé phải ‘vui vẻ, hòa nhập’ đến mức chịu tạo dáng ngốc nghếch như vậy.
[Đào Nhi… Em đi lâu quá, trở về đi, được không?]
Lòng cô nhộn nhịp, nhưng tay nhanh chóng soạn một tin:
[Em sẽ kiện anh tội bắt cóc trẻ con đấy!]
Sau đấy cô tắt điện thoại, cất lại vào túi. Sự kiên định với suy nghĩ phải ly hôn trong lòng cô giống như được tiếp thêm sức mạnh vô hình. Giờ thì có mười Tần Dịch Phong nữa cũng không đấu lại được vài tin nhắn quan tâm từ Hàn Thần, ai bảo Hàn Thần còn nắm giữ ‘điểm yếu’ là con trai của cô cơ chứ.
Cô ngăn lại Tần Dịch Phong vẫn đang nhiều lời kể lể về quá khứ, kể về nỗi khổ của anh ta:
“Tần Dịch Phong, dừng lại đi… Anh có nói thêm nữa, cũng không thể cứu vãn cuộc hôn nhân này đâu. Ly hôn đi.”
Bà Tần và Tần Dịch Phong chắc chắn không chịu.
“Con à, con suy nghĩ kỹ lại đi, đừng vội vàng quyết định như vậy. Con không nghĩ cho con thì phải nghĩ cho con trai của con chứ? Tần Minh… thằng bé mang họ Tần đó, con bảo cháu trai mẹ sau này phải đối mặt với thiên hạ thế nào khi cha mẹ nó ly hôn, không có một gia đình hoàn hảo đây?”
“Đào Nhi, anh phải nói bao nhiêu lần nữa em mới tin anh vẫn còn yêu em? Hay là lòng em đã có người đàn ông khác nên mới nhất quyết chia rẽ cuộc hôn nhân của chúng ta, chia rẽ anh và Tần Minh? Dù thế nào, chắc chắn anh cũng sẽ không ký đơn ly hôn đâu.”
Cô thấy tình hình căng thẳng, không dễ ký ngay nên muốn dùng áp lực ép bọn họ:
“Việc ly hôn, ngoại trừ do chúng ta không hợp nhau ra, thì đây cũng chính là ý của ông nội tôi. Anh biết rồi đấy, trước nay ông đều rất khắt khe đối với những việc liên quan đến tôi. Cho nên, nếu anh còn chần chừ, sẽ chỉ giữ lại phiền phức thôi. Tôi biết anh và Tần gia đều đang lo lắng đến hậu quả sau khi ly hôn, nhưng tôi đã nói rồi, nếu ký sớm thì chúng ta còn có thể chia tay trong hòa bình, đừng để đến lúc phải lôi nhau ra tòa… như vậy thực sự không hay ho cho cả đôi bên đâu.”
“Đây là ý của ông nội đúng không? Để anh đến cầu xin ông nội đừng chia cắt chúng ta nữa…”
Tần Dịch Phong cố chấp.
Hứa Đào Nhi nghe vậy, cũng nghẹn lời. Cô đứng dậy khỏi ghế, bực tức hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp.
“Anh đừng cố chấp nữa, trước nay cả anh và tôi đều hiểu rất rõ chúng ta đến với nhau như thế nào. Tôi không yêu anh, cũng đã chấp nhận ở bên anh năm năm trời. Năm năm thanh xuân của tôi cứ vậy cho anh miễn phí, nhưng anh hoàn toàn làm ngơ. Giờ tôi cũng không còn đủ kiên nhẫn để cho anh thêm cơ hội nào nữa đâu.”
Thời gian khiến lòng người trở nên bạc bẽo, đừng trách ai vô tình.
Cô cầm lấy túi xách, trước khi rời khỏi đây đã nói:
“Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về rồi. Đơn ly hôn, anh nghĩ cho kỹ rồi ký đi.”
Nói rồi, cô quay sang bà Tần:
“Chào mẹ, con về.”
Sau đấy, đôi chân dài sải gót rời đi, đóng lại cánh cửa phòng bệnh ‘sầm’ một tiếng. Cho đến khi tiếng giày cao gót không còn vang vọng lại, hai mẹ con Tần Dịch Phong mới thu lại bộ mặt giả tạo.
Bà Tần lo lắng bám víu lấy con trai:
“Con ơi, phải làm sao bây giờ? Lần này cô ta thực sự muốn ly hôn rồi.”
“Ly hôn là chuyện sớm muộn, chỉ là hiện tại nó đến quá sớm, khiến con chưa kịp chuẩn bị.”
Tần Dịch Phong đăm chiêu:
“Là do con vội vã, muốn nhanh chóng có được mảnh đất đó nên nhất thời nóng vội để xảy ra chuyện kia… khiến cho Hứa Đào Nhi này làm càn…”
Anh ta nhìn đơn ly hôn trên mặt bàn, cơn giận ập đến lập tức vò nát tờ giấy, vứt vào sọt rác gần đó. Bà Tần nhìn cơn giận của anh ta, cũng thoảng qua một chút run rẩy.
“Mẹ đừng lo, để con nghĩ cách.”
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT