The Ems Restaurant là một nhà hàng đồ tây sáu sao dành riêng cho giới thượng lưu mà Hứa Đào Nhi hay lui tới nhất. Đồ ăn ở đây vừa đủ hợp khẩu vị của cô và con trai.
Ban đầu khi cô đưa ra lời mời, cô chủ động nói với anh để anh chọn địa điểm.
Anh đã nói “cô Đào mời gì thì tôi dùng nấy”.
Hứa Đào Nhi đành phải vắt óc suy nghĩ để chiều lòng vị tổ tông nhà họ Hàn này. Nào là đồ Việt, đồ Thái, đồ Ý, đồ Pháp… Tây Ban Nha gì gì đó. Tiếp đến hải sản hay đồ rừng… vân vân mây mây, tất cả đều liệt kê một lượt tốn hơn mười phút đồng hồ, đến mức khiến anh bật cười mà thốt lên rằng:
“Rối quá! Cô cứ chọn nơi mà cô thích là được.”
Thế mà anh cũng chịu nghiêm túc lắng nghe cô nói lâu như thế, đến cô còn cảm thấy bản thân cứ như là đang tiếp thị quảng cáo cơ mà. Sau đấy, cô lỡ miệng đùa rằng:
“Chọn theo sở thích của Đào Nhi nhưng phải đúng ý của Hàn Thiếu có phải không?”
Anh nói:
“Tôi không khó tính như vậy đâu.”
Ai mà biết.
Và rồi để chứng minh lời anh nói là đúng thì khi cô vừa nhắc đến tên nhà hàng The Ems Restaurant anh đã ngay lập tức đồng ý. Đặc biệt, đặc biệt có thành ý khiến cô không ngờ tới.
Chả hiểu thế nào, tối hôm trước hai người nói chuyện điện thoại chủ đề tận đâu đâu ấy mà cũng hết nửa tiếng đồng hồ. Căn bản, cô muốn nói, anh lại không cắt ngang. Thế là nói đến quên trời đất, quên cả người ta đã có vợ có con cần phải chăm sóc gia đình…
Nếu không phải Tần Minh đợi mãi đợi mãi không thấy mẹ gọi đi ngủ nhóc con phải chủ động tìm ra ban công ôm hôn cô nhắc khéo thì cô cũng không biết điểm dừng.
“Chị Hứa, xin mời đi hướng bên này.”
Hứa Đào Nhi vừa vào thì nhân viên phục vụ của nhà hàng đã vội vàng tiến đến chào đón, căn bản cô là khách VIP quen thuộc đấy mà. Nhân viên nam theo thói quen nhìn xuống bên cạnh cô, quả nhiên không thấy Tần Minh, ánh mắt lập tức xuất hiện chút ngại ngùng khi nghĩ đến mối quan hệ không bình thường của chị Hứa.
Hứa Đào Nhi nhìn cậu nhân viên:
“Nào, có tính để chị đi qua không?”
“Dạ dạ…”
Nhân viên nam vội tránh sang một bên rồi đi trước dẫn đường. Bình thường mấy người nói chuyện thân thiết lắm, nhưng hôm nay có sự xuất hiện của ‘vị khách đặc biệt’ nên từ sớm quản lý đã căn dặn nhân viên không được thất lễ mà ăn nói linh tinh.
Bàn của hai người ngay sát cửa kính sát sàn, bên ngoài bầu trời đang ngả dần sang sắc tối, có một vài tòa nhà đã lên đèn. Gần tới, Hứa Đào Nhi đã nhìn thấy người đàn ông có vẻ ngoài vô cùng nổi bật. Từ trước tới nay cô gặp qua không ít những người đàn ông mặc vest có vẻ ngoài ưu tú, nhưng chỉ có Hàn Thần mới đem đến cho cô cảm giác thỏa mãn thị lực cả về gương mặt điển trai lẫn khí chất đàn ông mạnh mẽ.
Anh chỉ đơn giản là ngồi chờ cô thôi mà cũng thu hút không ít ánh mắt của những người phụ nữ xung quanh. Thậm chí còn có người tiến tới chủ động làm quen. Đối phương là một cô gái xinh đẹp, thân hình nóng bỏng trong chiếc váy body. Thấy thế Hứa Đào Nhi chủ động bước chậm lại, tạm thời quan sát.
“Sao thế chị?”
Nhân viên ghé tai cô, nhỏ giọng hỏi.
“Suỵt.”
Cô đưa tay lên ra hiệu, nhân viên lập tức im lặng tuy rằng còn hơi khó hiểu với hành động của cô.
“Chào anh, em ở bàn bên cạnh, thấy anh ngồi đây đã lâu mà chưa gọi món… Hình như là bạn của anh sẽ không đến nữa?”
Cô gái kia không ngại đưa ra lời mời của mình:
“Trùng hợp hôm nay em cũng tới dùng bữa một mình, nếu anh không chê thì em có thể cùng anh trò chuyện và dùng bữa tối nay được không?”
Hứa Đào Nhi nhân tiện quan sát vẻ mặt của Hàn Thần. Hàn Thần không rõ tâm tư như thế nào, gương mặt lạnh nhạt dù không thích nhưng cũng không để đối phương khó xử mà đáp lại:
“Tôi có vợ rồi.”
Ngừng một chút, anh đưa mắt nhìn về phía Hứa Đào Nhi đang tới gần. Để ý tới trang phục cô đang mặc, anh thoáng sững lại mấy giây, sau đấy, cánh môi khẽ nâng lên một nụ cười.
Hứa Đào Nhi không biết giây sau anh đã nói gì với cô gái kia, cô ấy lập tức quay lại nhìn cô. Ánh mắt sau đó ba phần gượng gạo, ba phần ngỡ ngàng. Cuối cùng trước khi rời đi, cô ấy đã nói với Hàn Thần:
“Quả nhiên, là một đại mỹ nữ… Thật đáng tiếc, thôi thì em chỉ đành chúc hai người buổi tối vui vẻ. Nếu có duyên gặp lại, chắc chắn sẽ mời hai người dùng bữa sau.”
Hàn Thần gật đầu ra vẻ ‘sao cũng được’.
Cô gái ấy đi rồi, anh mới đứng lên khỏi vị trí, tiến tới phía đối diện lịch lãm kéo ghế.
“Cô Đào, xin mời.”
Hứa Đào Nhi che giấu đi vẻ tò mò trong ánh mắt của mình, cô mỉm cười vừa phải đi tới, ngồi vào chiếc ghế mà anh đã kéo cho cô.
“Cảm ơn anh.”
Hàn Thần trở lại vị trí ngồi của mình. Bấy giờ, quản lý cùng hai nhân viên phục vụ tiến tới, một bên quản lý chào hỏi hai người, còn hai nhân viên thì bày biện đồ, gửi menu và chờ hai người gọi món. Hứa Đào Nhi nhận lấy menu, thấy phía đối diện Hàn Thần chỉ chăm chú quan sát cô. Cô chưa kịp mở miệng hỏi anh, anh đã nói:
“Tôi lần đầu tới đây, không rõ món nào ngon. Cô Đào cứ gọi luôn phần cho tôi là được.”
Quản lý nhà hàng ở bên cạnh cứ thấy gợn gợn trong lòng khi nghe anh nói.
Dù cô là khách quen nhưng sau đấy anh ta vẫn thao tác giới thiệu về một lượt các món ăn cùng set đồ, ai bảo hôm nay Hứa Đào Nhi còn đi với vị khách ‘lần đầu tới đây’ kia mà. Quản lý không thể lơ là được.
Hứa Đào Nhi gương mặt thoải mái, tùy ý phối hợp với quản lý nhà hàng, mấy lần anh ấy còn chớp chớp mắt với cô. Cô lén cười thầm. Vào ánh nhìn của người đàn ông ngồi đối diện thì trông đôi mắt của cô thật đong đưa và có sức quyến rũ với phái nam.
Hứa Đào Nhi dù đã quá quen với menu ở đây tuy nhiên theo phép lịch sự, cô vẫn mở ra xem, cẩn trọng gọi món. Xong xuôi, nhân viên và cả quản lý đều rời đi để lại không gian riêng cho hai người.
Bấy giờ, Hứa Đào Nhi mới có thời gian rảnh dừng đôi mắt trên người anh. The Ems Restaurant sử dụng ánh sáng nâu nhạt cùng với âm nhạc Âu Mỹ nhẹ nhàng, tại thời khắc này khi kết hợp với người đàn ông ngồi phía đối diện, từng chi tiết tạo nên khung cảnh thật tuyệt vời đến rung động lòng người.
Anh đơn giản ngồi đó, đôi mắt có thần thật khiến người ta muốn chìm đắm vào nó. Cô rất muốn thông qua từng cử chỉ chuyển động của đôi mắt ấy để nhìn ra ý nói của anh. Càng nhìn, càng rõ hình bóng của cô ở trong đó, sáng đến lấp lánh.
Hứa Đào Nhi vẫn nhớ lời dặn dò của Bạch Đô, cho nên cô đành tiếc nuối rời mắt đi. Nhìn lại khung cảnh thành phố bên ngoài cửa kính lớn, rồi lại nhìn xuống dao nĩa trên bàn. Ngay lúc cô cảm thấy bí thì chợt nhớ ra một chuyện:
“Không biết ban nãy, Hàn Thiếu nói chuyện gì với cô gái đó vậy?”
Hàn Thần nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, tông giọng có chút hờ hững nhưng càng thêm phần nam tính cuốn hút:
“Tôi tưởng cô Đào nghe thấy rồi?”
Hứa Đào Nhi chợt giải thích:
“Anh nói anh có vợ thì Đào Nhi nghe thấy rồi, còn câu sau ấy!”
Hàn Thần như đang nhớ lại chuyện mới xảy ra khi nãy, gương mặt ánh lên ý cười rất mờ nhạt:
“À…”
Hứa Đào Nhi theo tiếng ‘à’ này mà trở nên hồi hộp.
“Tôi nói, cô đến rồi!”
Nói dứt lời, anh thay đổi tư thế ngồi, hai tay chống lên mặt bàn, rất tập trung ‘nói chuyện’ với cô. Hai má Hứa Đào Nhi nóng râm ran, nhìn anh như gần hơn một chút khiến cô cảm thấy mình đang bị chiếu tướng.
“Hả… Sao lại là tôi?”
Cô ngập ngừng hỏi lại.
Hàn Thần nói, nhưng không rõ được bao nhiêu phần thật giả:
“Tất nhiên là… tôi nói người dùng bữa tối nay với tôi là cô, không cần thêm một người khác nữa.”
Hứa Đào Nhi “ồ” một tiếng ra vẻ đã biết, câu từ của anh chắc sẽ không có hàm ý khác.
“Bình thường Đào Nhi và con trai hay tới đây để dùng bữa, cảm thấy một vài món ăn rất vừa miệng. Cho nên mấy món này đều gọi theo khẩu vị của tôi, nếu lỡ như không vừa miệng Hàn Thiếu, anh có thể nói với tôi, tôi sẽ cùng anh lựa chọn món khác.”
“Ừm…”
Hàn Thần theo sự mong chờ của Hứa Đào Nhi mà nếm thử một chút. Nhìn anh, Hứa Đào Nhi cảm giác anh thực sự đang nghiêm túc, cứ y như là một nhà phê bình ẩm thực.
Qua một lúc, anh gật đầu, nhận xét:
“Khá ổn, rất vừa miệng với tôi. Chỉ có điều…”
Hàn Thần cố ý dừng lại.
Hứa Đào Nhi cũng căng thẳng, hai tay chống lên bàn theo anh, nghiêm chỉnh lắng nghe.
Anh nói:
“Trẻ con vẫn nên hạn chế ăn đồ bên ngoài, đặc biệt là những món tây như vậy. Cô Đào nên dành thời gian để tâm đến chu trình ăn uống của con nhiều hơn và chủ yếu tập trung vào rau củ quả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT