Hứa Đào Nhi gồng mình chịu tát, trên gương mặt xinh đẹp đã in hằn mười ngón tay.
Thấy cô không trả lời, Triệu Ngọc Nghiên tiếp tục tác động vật lý vào người cô. Hứa Đào Nhi không chịu được nữa, lúc cô dùng đôi tay bị trói chặt chống cự lại cô ta, liền bị mấy tên đàn em của cô ta cản lại. Triệu Ngọc Nghiên hăng máu, đạp vào người cô khiến cô ngã sõng soài ra đất.
Từ thời cha sinh mẹ đẻ, chưa bao giờ mà cô chịu đau như vậy. Dù có từng đánh nhau thì cô cũng không bao giờ là kẻ yếu thế như bây giờ.
Đầu óc cô choáng váng, gục dưới đất rất lâu không ngồi dậy được.
“Tóm nó lại đây cho tao.”
Hai tên đàn em lôi cô lại bên chân Triệu Ngọc Nghiên.
Nhìn cô thảm hại, cô ta hung hăng bóp lấy cằm cô:
“Mày biết tại sao không? Vì tao ghét mày… tao ghét gương mặt xinh đẹp lúc nào cũng tỏ ra kiêu ngạo của mày, con chó!”
Nói rồi, cô ta lại tát cô thêm một phát, giọng gằn lên:
“Chắc mày không nhớ đâu, từ lúc học cấp một tao đã căm ghét bản mặt của mày đến tận xương tủy. Tao ghét mày tại sao lúc nào cũng được đám con trai bâu lấy, tao ghét mày vì mày lúc nào cũng được mấy con chó cái làm thân, tao ghét mày vì mày có gia đình hạnh phúc hơn tao… Tao căm ghét mày, cả đời này tao căm ghét mày!”
Hóa ra, cô ta từng học chung trường cấp một với Hứa Đào Nhi, thế nhưng vì không chung khối, cô ta học lớp dưới nên cô hoàn toàn không có ấn tượng gì. Lại không ngờ chỉ vì những điều hết sức bình thường như thế, cô đã vô tình trở thành kẻ thù không đội trời chung của Triệu Ngọc Nghiên.
Quả thực, thái độ của cô ta ở trên tòa là giả, nhưng chắc chắn bệnh tâm thần của cô ta là thật.
Triệu Ngọc Nghiên sả hết bao nhiêu tức giận của những năm tháng trước, khi nhắc đến Hàn Thần và Tần Dịch Phong, cô ta đã không kiềm chế được nước mắt uất hận:
“Tao đã từng nghĩ đến việc buông tha cho mày, cũng là buông tha cho chính tao. Nhưng không ngờ đến người đàn ông tao yêu thương mày cũng dùng gương mặt khốn nạn của mày để hấp dẫn. Anh ta giống như bị mày bỏ bùa mê thuốc lú, giống như một tên sì tình điên dại… tao yêu anh ta nhưng anh ta mù rồi, trong mắt chỉ có mày thôi.”
Hứa Đào Nhi thật sự muốn biết cô ta đang nói Hàn Thần hay Tần Dịch Phong?
Triệu Ngọc Nghiên tiếp tục gào lên:
“Ngay đến cả tên Tần Dịch Phong khốn nạn đó… bao năm qua tao đã giúp hắn nhiều như vậy, giúp hắn bằng tất cả những gì tao có, bao gồm cả tình yêu của tao… Nhưng ngày ở tòa án, mày biết hắn nói gì không?”
Cô im lặng.
Triệu Ngọc Nghiên hét vào mặt cô:
“Con mẹ nó, hắn nói bao năm qua hắn đều coi tao là vật thế thân của mày, mỗi lần hắn chơi tao trong đầu hắn đều đang tưởng tượng đến việc chơi mày…”
Cả người cô chết lặng. Cho dù sau đấy, cô có bị cô ta đánh thêm bao nhiêu nhưng cũng không thể ngăn cản được suy nghĩ phức tạp của mình.
Hai tay Triệu Ngọc Nghiên nắm lấy tóc cô, vật qua vật lại coi cô không khác gì con búp bê để hành hạ:
“Con chó, tại sao? Tại sao thứ gì của tao mày cũng có thể dễ dàng cướp đi như thế hả? Aaaa…”
Thấy cô có dấu hiệu sắp lả đi, cô ta mới dừng lại hành động tàn bạo của mình chỉ vì không muốn cô ngất đi dễ dàng như thế:
“Mày biết không, ngày ấy, Mộng Mộng của mày khi bị tao đánh chết đã kêu thảm cỡ nào. Chính vì tao biết nó có thai, biết mày rất mong chờ nó nên tao mới đánh chết nó… Khát vọng lớn nhất trong cuộc đời này của tao chính là làm mày đau khổ. Mày hãy chờ đi, sau khi mày chết… sẽ đến con trai của mày… Tao sẽ cho người moi nội tạng của nó rồi vứt cho chó ăn, xác của nó tao sẽ chặt ra rồi nấu súp cho chính người chồng của mày thưởng thức… Tao thề bằng danh dự của mình, cả gia đình mày phải chết trong đau đớn.”
Hứa Đào Nhi gương mặt bị đánh đến chảy máu, cô đau đớn nhưng không kêu khóc, chỉ có thể khó khăn nói:
“Triệu Ngọc Nghiên… mày thật độc ác.”.
||||| Truyện đề cử:
Linh Vũ Thiên Hạ |||||
“Hahaha…”
Cô ta một lần nữa cất tiếng cười ghê tởm của mình, đôi mắt nhuộm đầy sự chết chóc:
“Giờ mày mới biết… thì đã quá muộn rồi.”
“Pằng pằng…”
Đột nhiên, ở phía xa xa vang lên tiếng súng khiến cả đám người giật mình. Ngay đến Diệp Dĩnh Yên đang ở trong căn nhà dựng tạm chơi thuốc cũng giật thót. Ả ta lảo đảo bước ra ngoài, dừng ngay bên cửa hỏi:
“Nghiên, tiếng gì vậy?”
Triệu Ngọc Nghiên và mấy tên đàn em của mình rất cảnh giác, nhìn Hứa Đào Nhi không có sức phản kháng nữa rồi thì cô ta mới phân phó cho mấy tên kia đi kiểm tra tình hình.
Chỉ còn lại hai tên canh gác, cùng với ba người.
Hứa Đào Nhi trong tình trạng quỳ rạp dưới đất.
Triệu Ngọc Nghiên cũng ngồi xổm trước mặt cô, đôi mắt dán chặt lên gương mặt của cô rồi cười khẩy một tiếng:
“Hàn Thần… anh ta thực sự rất yêu mày. Nhưng tao cũng rất muốn biết, thứ mà anh ta yêu là linh hồn hay chỉ là gương mặt đáng ghét này của mày thôi. Mày có tò mò không?”
Cô không trả lời, cô ta bóp chặt miệng cô, ép:
“Có hay là không?”
Hứa Đào Nhi bị cô ta bóp đến đau, cô ra sức ho.
“Pằng pằng…”
Đằng xa lại vang thêm vài tiếng súng nữa.
Sau đấy, hai tên đàn em đang canh chừng nhận được điện thoại của tên đại ca kia. Chúng nói thầm với Triệu Ngọc Nghiên, cô ta nghe xong thì quát lên:
“Đúng là lũ ăn hại, cút đi xử lý cho tao.”
Hai tên đàn em nhanh chóng chạy đi hỗ trợ người của mình. Nhưng chỉ tầm năm phút sau, không gian đã vang ầm lên tiếng súng, trận đấu súng không rõ của ai với ai…
Đến khi tiếng súng dần thưa thớt, Triệu Ngọc Nghiên gọi cho tên đại ca kia nhưng không thấy ai bắt máy. Cô ta bắt đầu nghi hoặc, cho nên ra lệnh cho Diệp Dĩnh Yên đang phê thuốc tới mở nắp thùng phi.
Diệp Dĩnh Yên phê thuốc nên vừa đi mở thùng phi, vừa cười hì hì như dở hơi.
Hứa Đào Nhi nghe rõ âm thanh sôi trào cùng với mùi axit nồng đậm bên cánh mũi, cô sợ hãi cố gắng lết về sau.
Đó… đó không phải rắn mà là axit… một thùng phi sắt chứa đầy axit…
Diệp Dĩnh Yên ném choang cái nắp xuống dưới đất, quay sang, đầu óc quay cuồng, ánh mắt mơ màng ảo giác. Cô ta nhìn vào Hứa Đào Nhi:
“Nghiên, cậu làm hay tôi làm?”
Triệu Ngọc Nghiên chỉ chăm chăm thích thú khi thấy vẻ sợ hãi cực độ trên gương mặt của Hứa Đào Nhi mà không để ý tới Diệp Dĩnh Yên phía sau đang đi về phía mình.
“Reng reng.”
Điện thoại kêu lên, Triệu Ngọc Nghiên nghe máy.
“Chị Diệp, người của chúng ta thất thủ rồi… chị mau chạy đi…”
“Cái gì? Bọn chúng là ai?”
“Tút tút tút.”
“Alo… alo… chết tiệt…”
Triệu Ngọc Nghiên vẫn đang trong tư thế ngồi xổm trước mặt Hứa Đào Nhi, lúc này nghe điện thoại xong, cô ta ra lệnh cho Diệp Dĩnh Yên:
“Cậu làm đi, nhanh một chút. Tôi sẽ vào thu dọn đồ xong thì chúng ta sẽ rời khỏi đây…”
“Được…”
Triệu Ngọc Nghiên có ý đồ để cho Diệp Dĩnh Yên xử lý Hứa Đào Nhi, còn cô ta sẽ chạy trước. Nhưng ngay giây phút cô ta đang chuẩn bị đứng lên thì Diệp Dĩnh Yên bỗng nắm chặt lấy tóc của cô ta.
“A… làm gì vậy?”
Diệp Dĩnh Yên lúc bấy giờ đã lên tới đỉnh thiên đàng, cô ta mặc định mình phải hủy hoại gương mặt của Hứa Đào Nhi nên lúc này hoàn toàn làm trong vô thức. Tuy nhiên, sức lực của kẻ nghiện trong cơn phê pha thực sự không dám khinh thường.
“Mày chết đi, Hứa Đào Nhi… đi chết đi…”
Giây phút cả Hứa Đào Nhi và Triệu Ngọc Nghiên biết Diệp Dĩnh Yên nhầm tưởng Triệu Ngọc Nghiên là cô thì cô ta đã bị ả vật nhào vào thùng phi sắt.
Triệu Ngọc Nghiên nhất thời bị đánh lén, sức lực không kịp chuẩn bị, cho nên bị vật ra thê thảm. Cô ta bám víu lấy thành phi sắt, một vài giọt axit bắt lên đã khiến cô ta cảm nhận được cái rát kha khá.
Diệp Dĩnh Yên nhanh chóng nắm lấy tóc của cô ta, ấn đầu cô ta thấp xuống. Triệu Ngọc Nghiên vô cùng sợ hãi, cô ta hét toáng lên:
“Diệp Dĩnh Yên mày điên rồi, tỉnh lại đi, tao là Triệu Ngọc Nghiên không phải Hứa Đào Nhi… Áaaaaa…”
Hứa Đào Nhi choáng váng với cảnh tượng trước mắt, nhìn Triệu Ngọc Nghiên bị chính con chó của mình cắn ngược một cách thảm hại, cô sợ hãi loạng choạng đứng lên muốn chạy thoát. Thế nhưng lúc này phát hiện đôi chân của mình đã bủn rủn, cô cố gắng lê lết từng chút từng chút, chỉ sợ sau khi ả điên kia tỉnh táo, người tiếp theo bị dìm mặt xuống thùng phi chứa đầy axit chính là mình…