Hàn Thần vô tội nhưng vẫn nghe lời cô. Ngồi cạnh cô cùng ăn bánh uống trà, không uống rượu.

Hứa Đào Nhi lại tiếp tục nghe mấy người bác kia trò chuyện.

“Em nghe phong phanh bên phía công an đang nghi ngờ Triệu Ngọc Nghiên có vấn đề về thần kinh hả anh?”

Hứa Bạch chần chừ một lúc xong mới trả lời:

“Cô ta đúng là có bệnh, theo bước đầu đánh giá của phía bệnh viện mới gửi tới nói cô ta bị rối loạn nhân cách chống đối xã hội. Chỉ e sẽ được hưởng án treo hoặc bị đẩy vào viện tâm thần đặc biệt…”

Nghe vậy, sắc mặt ai cũng trùng xuống.

Hứa Đào Nhi cảm thán:

“Từ lúc bé đã giết chết được mèo mẹ thì chỉ sợ không phải nguyên một bệnh.”

Cô bỗng thở dài:

“Nói chung, một phần cũng là do hoàn cảnh tạo ra anh nhỉ?”

Hàn Thần gật đầu:

“Nhưng đó không phải là lý do để bào chữa.”

Đúng vậy, cho dù rất đáng thương nhưng cô ta phạm tội tày trời là sự thật.

Chỉ có điều, Triệu Ngọc Nghiên ở trong trại giam chờ ngày xét xử cũng đã nghe ngóng được tình hình. Cô ta cố gắng vin vào vấn đề mình bị thần kinh để được miễn giảm án. Bên phía công an rất cảnh giác với cô ta, tuy nhiên, một người tâm cơ như vậy chắc chắn có rất nhiều cách lách luật.



Ba tháng kể từ ngày bị bắt vào trại giam chờ xét xử, Triệu Ngọc Nghiên bỗng nhiên bùng phát cơn điên. Cô ta liên tục gào thét, đánh đập người được giam chung với cô ta, hai bên ẩu đả đến mức người kia phải nhập viện.

Dù đã bị răn đe nhưng vẫn xảy ra vài lần như thế nữa, Triệu Ngọc Nghiên liền được chuyển sang nhốt riêng một phòng. Luật sư của cô ta là một tên vô cùng trung thành, dưới sự chỉ đạo âm thầm của Triệu Luật đã làm tập hồ sơ gửi lên tòa án.

Bởi vì vụ án lớn này còn rất nhiều các vấn đề và chưa bắt hết được các tên tội phạm đứng đằng sau Cao Tấn cho nên được chia ra nhiều đợt xét xử. Trước mắt, các tuyến vi phạm về thuốc giả sẽ xét xử trước.

Tần Dịch Phong với tội danh đặc biệt nghiêm trọng ảnh hưởng tới sức khỏe của người dân, nhưng thái độ hối lỗi đã khai báo đồng phạm, nên được giảm từ tử hình xuống chung thân.

Triệu Ngọc Nghiên tội danh chồng chất, nhưng chỉ vì có giấy tờ bệnh tâm thần, ở trên tòa cứ điên điên dại dại, sau thì được phán án treo và phải được đưa vào trại tâm thần đặc biệt dành cho những tội phạm tâm thần. Nếu sức khỏe có cải thiện, thì quay trở lại lĩnh án chung thân. Nhưng vào được đó rồi cô ta đâu ngu ngốc mà quay lại ở tù.

Lúc cảnh sát áp giải cô ta rời khỏi phiên tòa xét xử, đi ngang qua vợ chồng Hứa Đào Nhi, ánh mắt Triệu Ngọc Nghiên hiện lên vẻ tàn nhẫn. Cô ta rồ lên, lao về phía hai người.

“Con chó, tao xé xác mày… vì mày… tất cả là vì mày…”

Tất nhiên, cho dù không có Hàn Thần ôm cô đứng về phía sau anh, thì cô cũng không để mình chịu thiệt. Nhưng có anh bảo vệ mình, cô cũng muốn xem xem anh hành xử thế nào.

Hàn Thần đâu biết mình lúc nào cũng bị người phụ nữ này phán xét trong thâm tâm. Anh chỉ quan tâm lúc này cô không bị sao là được.

Triệu Ngọc Nghiên trong cơn điên bị cảnh sát giữ lại nhưng vẫn cào được một phát vào người anh.

“Hàn Thần… anh là đồ tồi… đồ phụ bạc… anh không đáng có được tình yêu… Nhìn tôi đi, anh hành tôi ra nông nỗi này… anh đáng phải nhận lấy đau khổ… Có chết tôi cũng không để các người yên đâu… á á á…”

Cô ta bị cảnh sát cưỡng chế nhấc bổng lên lôi ra ngoài, trong tòa án ồn ào tiếng bàn tán chỉ còn vọng lại âm thanh hét toáng của cô ta.

Tần Dịch Phong được áp giải phía sau, trông anh ta gầy rạp đi rõ rệt, sau lớp áo phạm nhân thấp thoáng một vài vết thương bị lộ ra. Anh ta dừng ngay chỗ vợ chồng cô.

“Đào Nhi…”

Giọng Tần Dịch Phong khàn khàn không còn rõ ràng như lúc trước.

“Chuyện gì?”

Hàn Thần chặn trước, anh lạnh lùng nhìn Tần Dịch Phong.

Tần Dịch Phong bỏ qua thái độ canh vợ như báu vật của Hàn Thần, hướng về phía Hứa Đào Nhi:

“Dù muộn, nhưng anh vẫn muốn gửi tới em lời xin lỗi. Xin lỗi em, anh sai rồi…”

Nếu năm đó, anh không bị mù quáng, có lẽ hiện tại chúng ta đã là một gia đình hạnh phúc. Con trai của em nhưng không phải con của anh thì sao? Nếu anh hạ cái tôi xuống, thương thằng bé như con của mình, có phải em cũng sẽ chấp nhận anh không?

Vế sau, Tần Dịch Phong không cách nào nói ra. Anh ta cụp mắt xuống, theo bước chân của cảnh sát rời đi. Nơi nhà tù tăm tối thật có tác dụng biến nhân cách thối nát trở lại nhân cách bình thường, Tần Dịch Phong thực sự đã cảm thấy hối hận về những việc mình đã làm… Đáng lẽ, anh ta và gia đình của mình đã có một cuộc sống yên ổn kia mà?

Nhìn thấy Hứa Đào Nhi thất thần sau khi Tần Dịch Phong rời đi, Hàn Thần cau mày đẩy đẩy cô:

“Người phụ nữ này, em đang thương xót chồng cũ lắm phải không?”

Hứa Đào Nhi không tập trung nên bị cái đẩy khẽ của anh mà loạng choạng, cũng may là anh đã kịp ôm cô lại.

Cô nói thầm với anh:

“Lần đầu tiên trong cuộc đời, em thấy Tần Dịch Phong mang bộ dạng tử tế. Cũng may, những năm qua anh ta đã đóng vai ác trong cuộc đời của em, nếu không chỉ sợ anh sẽ không có cửa đâu.”

Khỏi cần nói cũng biết là anh bị cô chọc cho tức điên, cả ngày hôm ấy nửa câu cũng không buồn bố thí cho cô, thần sắc căng thẳng như thể sắp mất vợ đến nơi. Lần đầu tiên từ khi lấy nhau mà anh im lặng không thèm nói chuyện với cô lâu đến thế.

Bình thường toàn cô dỗi anh, anh sẽ tìm mọi cách để dỗ ngọt.

Lần này thì ngược lại.

Hứa Đào Nhi nghĩ bụng cô chỉ nói sự thật thôi mà, sao anh phải căng thẳng như vậy?

Còn anh thì cảm thấy chính vì cô nói thật nên mới lo sợ quá độ, giá trị của anh rốt cuộc còn lại bao nhiêu trong mắt cô?



Ngày nghỉ Tết dương lịch đầu năm mới, cả gia đình Hứa Đào Nhi đi du lịch. Đây là lời hứa mà cô dành cho người chồng thân yêu của mình lúc dỗ dành anh lần trước. Đáng lý là đi từ tháng cuối năm rồi nhưng do thời tiết đột nhiên chuyển sang đợt lạnh cao điểm, Hàn Thần Minh bị ốm nên cả hai vợ chồng mới hoãn đến tận hôm nay.

Bởi vì ngày nghỉ không nhiều, hai vợ chồng cũng không dám xin nghỉ quá nhiều ngày cho con trai cho nên chỉ du lịch trong nước. Sau khi cân nhắc lựa chọn, chồng cô đã chọn đi tham quan đảo Nam Hà thuộc thành phố P.

Hứa Đào Nhi đúng là hối hận khi để cho chồng mình chọn địa điểm bởi nơi này có chùa Bầu, là nơi người ta hay tới để cầu con, đúng y như ý của anh. Có lẽ anh thèm khát có thêm con đến điên rồi.

Mấy tháng trước chẳng hiểu anh nghĩ thế nào, cô tăng có hai cân mà anh cưỡng ép cô đi bệnh viện khám thai.

Lúc bác sĩ báo cho vợ chồng hai người kết quả là cô không có thai, cô kìm nén cảm xúc của mình, đợi về đến nhà đã mắng anh một thôi một hồi.

“Em đã nói là do thời tiết nóng nên tính em thay đổi một chút rồi, vậy mà anh vẫn cố chấp. Anh tưởng có thai là dễ à… nếu dễ thế thì cục đá cũng chửa được.”

Hàn Thần Minh khi ấy mới được bà nội đưa về từ Hàn gia, thấy mẹ vừa về tới nhà đã mắng ba sa sả còn ba thì chỉ hèn mọn chịu trận. Cậu bé định làm ngơ nhưng nghĩ tới sợ rằng mẹ đổi ý quay sang cưới chú Trạch thì sao?

Cho nên không nỡ để ba mất vợ, cậu bé mới chạy lại ôm chân mẹ mà nói:

“Mẹ, thời tiết mát rồi, mẹ đừng giận ba nữa, chẳng qua vì ba lo cho sức khỏe của mẹ thôi ạ…”

Một chút, cậu bé lại nói:

“Với lại, cục đá cũng sinh ra được Tôn Ngộ Không đấy ạ. Nên ba mẹ cứ kiên trì nha, kiểu gì cũng sẽ có em bé sớm ạ.”

Hứa Đào Nhi bị con trai cưng dạy dỗ, cô có chút xấu hổ. Vừa ôm con, vừa nói:

“Ba con chỉ muốn mẹ đẻ, đẻ, đẻ… Mẹ đây cũng muốn có thời gian vui vẻ chơi bời cho riêng mình chứ?”

Hàn Thần Minh thấy ba nháy nháy mắt ra hiệu cho mình, cậu bé miễn cưỡng dối lòng:

“Con cũng muốn có thêm em trai để chơi với con nữa, nếu không sau này ba mẹ đi chơi với nhau, bỏ con một mình thì con buồn chán lắm.”

Biết con mình bênh ba, cô há miệng cắn cắn cục bánh bao của con trai:

“Thôi đi nhóc con ạ, con với ba con suy nghĩ tính toán gì mẹ còn lạ nữa hay sao? Mẹ tính rồi, có sinh thì cũng phải chờ vài năm nữa, mẹ thích thì mới mang thai, còn nếu mà có thai lúc mẹ không thích…”

Vế sau cô không nói tiếp, đợi đến lúc con trai ra chỗ khác rồi, cô mới dọa Hàn Thần:

“Có thai ngoài ý muốn, em chắc chắn phá cho anh xem.”

Sắc mặt Hàn Thần trắng bệch, đúng là đã tin cô sẽ nhẫn tâm làm thế. Cho nên mấy tháng sau không dám nhắc đến việc có thai nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play