“Hàn lão gia ư?”

Sắc mặt Triệu Ngọc Nghiên đã tệ, khi nghe đến Hàn lão gia thì càng trở nên trắng bệch sợ hãi.

Danh tiếng của Hàn lão gia, cô ta từng nghe qua. Nói chuyện vụ nổ và chuyện chiếc xe tải định đâm chết cô ta kia là do Hàn Thần làm thì cô ta cảm thấy hơi vô lý, nhưng nếu nói là do cha của anh làm, cô ta hoàn toàn cảm thấy hợp lý đến lạ.

“Nhưng… nhưng tại sao bọn họ lại biết được chúng ta có sản xuất hàng cấm mà cho nổ như vậy?”

Cô ta thực sự cảm thấy vô cùng hoang mang.

Mọi chuyện vốn dĩ được che giấu rất kỹ, nhưng hiện tại sao lại giống như cô ta ngu ngốc phô trương cho cả thế giới biết chuyện xấu của mình vậy?

Ông Triệu tức giận:

“Ngay từ đầu tao đã nói với mày rồi, thời gian mày nghĩ đến những chuyện chó má ngoài kia thì hãy nghĩ làm sao để Triệu gia đừng bị liên lụy. Nhưng mày không chịu nghe, vẫn cứ cố chấp bám víu lấy những chuyện không đâu vào với đâu của mày… Giờ thì hay rồi, bên lão Cao đó khi nãy mới gọi điện chửi tao một hồi, nếu lần này mày không giải quyết ổn thỏa, thì tao và mày cùng chờ chết đi.”

‘...’

Triệu Ngọc Nghiên bàng hoàng bước đi về phía cầu thang, lên được vài bậc đầu choáng váng dữ dội, trước mắt tối sầm. Cô ta từ trên cầu thang ngã uỵch xuống nền đất lạnh, dưới chân rất nhanh xuất hiện vũng máu đỏ thẫm.

“Chị ơi, chị sao vậy?”

Triệu Ngọc My vừa từ bên ngoài vào nhìn thấy bác trai tức giận, chị họ thì ngã từ cầu thang xuống đất ngất xỉu đã vội chạy tới. Thấy bác trai vẫn làm ngơ, Triệu Ngọc My sợ hãi kêu lên:

“Bác ơi, chị ấy chảy rất nhiều máu… Bác mau tới xem chị ấy đi nếu không chị ấy sẽ chết mất…”

Ông Triệu dù tàn nhẫn nhưng đằng nào quan hệ của bọn họ vẫn là cha con, cho nên Triệu Ngọc Nghiên miễn cưỡng được đưa tới bệnh viện trong tình trạng đau đớn.

Cô ta thì vẫn sống, chỉ có điều đứa con trong bụng vô phương cứu chữa. Cái thai vô tội vốn dĩ đã yếu ớt, cộng thêm tinh thần kích động của Triệu Ngọc Nghiên vẫn là xác định rơi vào cái chết khi chưa kịp chào đời.



Một tuần sau, bà cháu Hàn Thần Minh cuối cùng cũng được xuất viện. Tình trạng bệnh không quá nặng nhưng ba chồng và vợ chồng Hứa Đào Nhi không muốn họ xuất viện sớm mà phải ở lại bệnh viện để theo dõi.

Hàn phu nhân suy nghĩ khác, bà ở bệnh viện tính ra được ở với cháu trai nhiều thời gian hơn nên càng vui. Mà sau khi Hứa Đào Nhi quan sát thấy tình cảm bà cháu đang thắm thiết lại thêm sắp tới dự đoán sẽ có nhiều chuyện xảy ra cho nên đã bàn tính với Hàn Thần rằng sẽ để con trai về ở với ông bà nội hết tháng hè.

Hàn Thần đồng ý ngay.

Lúc đưa Hàn Thần Minh về Hàn gia, Hứa Đào Nhi nói vài câu với mẹ chồng:

“Thời gian này, nhờ ba mẹ trông cháu hộ con. Bình thường thằng bé rất thích chơi mô hình của ba ba nhóc nên không phải lo lắng, bây giờ thời tiết nắng nóng mẹ hạn chế cho cháu ra ngoài mẹ nhé!”

Trước đó cô đã dặn con trai là trong thời gian này không được ra ngoài, đợi ba mẹ giải quyết xong công chuyện chắc chắn sẽ thưởng cho con vài chuyến du lịch.

Con bảo:

“Hôm trước bà nội rủ con đi du lịch thì sao ạ?”

Cô dặn:

“Con cứ nói với bà là thời tiết nóng, con chỉ muốn ở trong nhà thôi, nhớ chưa?”

Hàn Thần Minh vừa trải qua chuyện suýt bị bắt cóc nên nhóc vẫn còn sợ, cho nên khi nghe cô dặn dò như thế thì nhóc nghe ngay.

Cô nói thêm:

“Sáng mai chú Trạch sẽ dẫn em Nhiên Nhiên qua, con và em phải ngoan ngoãn nghe lời ông bà. Không có người lớn thì hạn chế lại gần hồ bơi, ba con đã nói chuyện với thầy giáo dạy võ và dạy bơi rồi, mấy hôm nữa các thầy ấy sẽ tới Hàn gia dạy cho con và em Nhiên Nhiên. Mẹ với ba đi làm việc với chú cảnh sát để bắt bọn bắt cóc đó, xong xuôi sẽ tới đón cục cưng của mẹ về nhé!”

“Ba mẹ cẩn thận ạ.”

Con ngoan ngoãn nghe theo.

Bởi cô biết ba chồng sẽ hiểu được tình cảnh hiện tại, nhưng mẹ chồng thì hay ngang ngược làm trái ý của ba, ba khuyên mẹ ở nhà mẹ chắc chắn sẽ phải đi càng nhiều càng tốt. Nên cô mới cố ý dặn dò con ngăn cản bà nội là vì thế.

Lúc này, quả nhiên mẹ chồng tươi cười nói với cô:

“Con yên tâm, mẹ sẽ không dẫn cháu mẹ đi dãi nắng đâu. Nhưng mấy nữa mẹ muốn cho hai cháu cưng của mẹ sang Pháp chơi mấy hôm, chắc không có vấn đề gì.”

Hứa Đào Nhi chỉ khẽ cau mày không hài lòng, lời nói ngăn cản mẹ chồng cô chưa buồn nói ra thì Hàn Thần bên cạnh đã hiểu mà lên tiếng:

“Thời gian này, mẹ đừng nên ra ngoài thì hơn.”

Hàn phu nhân nhìn thái độ con dâu và con trai, bà biết hai vợ chồng con có ý ngăn cản bà nhưng bà không hiểu tại vì sao?

“Đừng lo, mẹ sẽ dẫn theo vệ sĩ bảo vệ cháu mẹ cẩn thận mà.”

Thấy mẹ còn ngang, hai vợ chồng đang định khuyên giải tiếp thì ba chồng ở bên cạnh đã dặn:

“Không cần lo lắng, có ba bên cạnh mẹ các con rồi.”

Mẹ chồng cô còn dễ nói chuyện, nhưng đối với ba chồng thì đôi lúc Hứa Đào Nhi không dám kỳ kèo với ông. Trông ông cứ nghiêm nghị kiểu gì ý.

Thế nhưng mà liên quan đến an toàn của con trai cho nên cô không dám buông lỏng. Đợi ăn cơm tối ở dinh thự Hàn gia xong, trước khi ra về, cô đã gặp riêng ba chồng ở ngoài chòi nghỉ gần hồ bơi.

Lúc ba nghe cô nói ra chuyện cô không muốn con ra ngoài thời điểm này, ba khẽ gật đầu rồi nói:

“Ừ, cứ về đi, ba sẽ nói chuyện với mẹ con.”

Hứa Đào Nhi nhìn ông.

Ông đã đoán ra ngay suy nghĩ ‘mẹ xem thường lời nói của ba’ trong mắt cô, cho nên thở dài một tiếng:

“Tin ba đi, ngoài những lúc mẹ con giận, ba nói gì bà ấy cũng nghe.”

Cô buột miệng hỏi lại:

“Thật không ạ?”

Sau đó mới vội bưng miệng, thấy ba chồng nhìn chằm chằm mình vẻ thất vọng với lòng tin cô dành cho ông, cô chỉ biết xấu hổ cười trừ:

“Con xin lỗi.”

Bởi từ lúc cô và Hàn Thần sống với nhau, cô gặp không ít ‘scandal tình ái’ của ba mẹ chồng, nhất là mẹ chồng không khác gì trẻ con suốt ngày gây gổ với ba.

Hàn Thần sau khi hôn tạm biệt con trai đã lấy xe xong, anh đứng ở phía xa xa của lối đi bíp còi báo hiệu cho cô.

Ba chồng thấy thế thì lắc đầu, xua tay ý không muốn nói chuyện với cô con dâu này nữa:

“Con về đi, muộn rồi.”

Hứa Đào Nhi nhìn ông mà có chút buồn cười, cô đáp:

“Vậy chuyện kia nhờ ba ‘nói với mẹ’ giúp con nha.”

Ông gật đầu, trông vẻ bất lực:

“Ừ.”

Cô vừa cúi chào ông rồi chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy ông nói:

“Cùng lắm ta đành chặn hết đường mua vé của mẹ con, xem bà ấy làm cách nào đi được.”

‘...’

Vậy là đủ yên tâm rồi chứ gì?

Ngồi lên xe, Hàn Thần đánh tay lái cùng cô ra khỏi dinh thự Hàn gia. Nhìn thấy sắc mặt cô tốt hẳn lên, khóe môi còn vương vấn ý cười. Anh híp mắt nghi ngờ:

“Vợ vừa làm gì với ba vậy?”

Hứa Đào Nhi thấy anh không dùng từ ‘nói gì’ mà là ‘làm gì’ thì liếc xéo anh:

“Làm gì là làm gì?”

Hỏi xong thì cô chợt khựng lại, gần đây vì thời tiết nóng nực nên cô hay nổi cáu với anh. Nghĩ đến mẹ chồng nay đã hơn sáu mươi tuổi, dù bề ngoài trẻ trung nhưng nội tâm bà vẫn là một người ở độ tuổi xế chiều, chẳng trách lại hay thích kiếm chuyện với ba chồng thế. Chỉ sợ sau này cô ở độ tuổi của bà rồi, cô còn khó ở hơn cả bà ấy chứ?

Hàn Thần không nhìn ra cô đã ngẫm được thêm một ‘sự đời’, anh nói:

“Anh biết thì đã không hỏi vợ. Vợ ạ, dạo này anh nghi ngờ em lắm.”

Cô cau mày khó hiểu:

“Nghi ngờ gì?”

Anh vừa đánh tay lái rẽ ra đường lớn, vừa ra vẻ thở dài:

“Dạo này vợ thay đổi, bắt đầu không còn dịu dàng như trước nữa.”

Hứa Đào Nhi nhất thời im lặng không biết nói sao.

Anh thấy vậy thì tưởng cô không vui, cho nên một tay nắm lấy tay cô, đưa lên môi hôn nhẹ:

“Anh chỉ đang nói cảm nhận thôi, vợ đừng suy nghĩ linh tinh.”

Cô nghiêng người, ngả vào lòng anh:

“Thời tiết nóng, anh thông cảm.”

Nóng như thế này, lớp trang điểm kỹ càng còn trôi sạch được chứ đừng nói là sự kiên nhẫn dịu dàng của cô. Cô thậm chí không biết ‘nó’ đã trôi ra cửa biển nào rồi.

Nhưng quả thực dạo này cô rất hay ‘phản ứng thái quá’ với mọi thứ.

Cô không trách anh.

Nhưng cô cũng âm thầm quan sát biểu hiện của anh mỗi khi chịu đựng cơn cáu bẩn của cô. Mà người này mỗi lần cô cáu, anh hoặc là vui vẻ cười trừ, hoặc là bày ra vẻ mặt vô tội chịu trận, đàn ông mà có tính cách chịu đựng như thế rất hợp với cô, cô xác định có thể sống bên cạnh anh lâu dài.

Hàn Thần đã biết tính cô nóng lạnh thất thường, nhưng lần này anh cứ có cảm giác gì đó không đúng lắm. Đột nhiên sắc mặt trở nên ngưng trọng:

“Vợ à… hay là em có em bé rồi?”

Cánh môi cô nhếch lên xem thường:

“Có thì em tất nhiên cảm nhận được, anh cứ mơ mộng hão huyền.”

Hàn Thần bị cô dè bỉu thì không dám ho he nhắc đến chuyện này nữa. Quả thực anh cũng chỉ đoán bừa như thế, chứ chưa từng nghiên cứu thực tế về việc phụ nữ ở giai đoạn đầu mang thai sẽ như thế nào, có nóng giận thất thường hay không?

Nhưng chỉ vì nhất thời nảy sinh suy nghĩ đó cho nên khi hai vợ chồng gần gũi giường chiếu với nhau, anh đã kiềm chế lại hẳn. Anh sẽ quan sát thêm một hai tuần nữa, vợ mà ‘béo’ lên thì dù cô không chịu anh cũng nhất định phải bế cô tới bệnh viện cho bằng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play