Sau khi tắt điện thoại, sắc mặt Hàn Thần đã đỏ phừng phừng. Chỉ cần suy nghĩ đến những lời Lưỡng Hoằng Khải nói và tưởng tượng đến cảnh Hứa Đào Nhi ly hôn anh để đến với người chồng thứ ba ngay sau khi hai người ký đơn ly hôn… Anh đã giận không chịu được.

Cơn giận bùng nổ không có chỗ trút ra khiến anh mất kiểm soát hất văng đồ vật trên mặt bàn làm việc. Bút ký, giấy tờ bay tứ tung, ly nước thủy tinh cũng vì thế đáp thẳng xuống đất tạo thành âm thanh chói tai giữa màn đêm.

Vẫn chưa xuôi cơn giận, khi anh định tìm thứ đồ khác xung quanh để đập phá giải tỏa cảm xúc căng thẳng trong người thì bất chợt giật mình khi thấy Hứa Đào Nhi từ lúc nào đã đứng ở ngưỡng cửa ra vào…

Cô tay chống nạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, không một lời nói nhưng đủ để anh hiểu đó là ánh mắt chất vấn đan xen sự thất vọng.

Hàn Thần chột dạ, cảm giác bị cô nhìn thấy cảm xúc tệ hại này của mình khiến anh lo sợ tột độ. Rất sợ rằng cô sẽ chán ghét anh, chán ghét tính cách thất thường nơi anh.

Không gian rơi vào tĩnh lặng, phải qua vài phút sau anh mới nghe thấy cô nói:

“Anh làm cái gì vậy? Anh không muốn ngủ, cũng phải để cho vợ con anh ngủ chứ?”

Dù thần sắc cô vô cảm nhưng giọng nói nhẹ khẽ vang như thể đang làm dịu đi không khí tức giận.

Cô chưa từng thấy anh tức giận như thế bao giờ, cho nên cũng đoán ra được phần nào nội dung cuộc điện thoại vừa rồi. Trong lúc này cô buồn bực vì anh, nhưng thật sự đã nghĩ đến cảm xúc ghen tuông rối bời đó của anh.

Cô dần học được cách chấp nhận khuyết điểm của anh cho dù như thế nào. Đơn giản chỉ bởi vì anh là chồng cô, là cha của con trai cô. Cô đã xác định việc hai người sống với nhau là cả một đời chứ không phải vài tháng vài năm. Một phần cô rút kinh nghiệm từ cuộc hôn nhân trước, một phần là từ lời khuyên của bác sĩ tâm lý Liễu Linh Lan, đúc kết ra rằng giữa vợ chồng với nhau rất cần một cách giao tiếp, ứng xử văn minh và tôn trọng.

“Anh… anh xin lỗi…”

Nhất thời gương mặt anh bộc lộ ra sự hoang mang bối rối.

Anh bước vội tới trước mặt cô, không may giẫm đạp vào mảnh vỡ của ly thủy tinh. Dù anh có đi dép trong nhà, nhưng cảm giác đau vẫn truyền tới. Anh không ngừng bước, đến bên cô, kéo ôm cô vào lòng.

“Vợ à… em… em có định bỏ anh theo tên đàn ông khác không? Sau khi ly hôn anh, em sẽ kết hôn ngay lập tức với tên đàn ông khác ư?”

Hàn Thần chưa lúc nào thấy sợ hãi như vậy, anh có tầng tầng lớp lớp mặt nạ che đậy cảm xúc nhưng lúc này đều gỡ bỏ hết trước mắt cô, để lộ ra sự tiêu cực sâu thẳm trong con người anh. Một khi đã ghen, anh dường như không còn giữ được lý trí vững vàng.

Hứa Đào Nhi thấy anh như vậy, cảm xúc trong lòng cô rất phức tạp. Sau cùng lại thở dài bất lực, bàn tay cô không kiềm chế được mà vỗ đét một cái thật mạnh vào mông anh:

“Đồ điên! Anh tưởng ai cũng xấu tính như anh hay sao? Đêm rồi không ngủ anh định giở trò gì vậy?”

Cả người Hàn Thần cứng đờ dưới vòng tay cô, gương mặt anh ngỡ ngàng khi bị đánh vào mông. Anh không dám buông cô ra vì sợ cô nhìn thấy sắc mặt thộn đi của mình. Anh giữ yên tư thế đó, một mực kể cho cô nghe chuyện vừa rồi.

“...”

“Đó… vợ xem… anh thật sự rất sợ…”

Hứa Đào Nhi mắng anh:

“Sao em mệt anh quá! Anh thấy mọi chuyện còn chưa đủ tồi tệ nữa hả?”

Cô giải thích cho anh hiểu:

“Nếu như em dễ dàng cắm sừng người khác như thế, thì anh nghĩ anh có cửa để đến với em sao? Chẳng qua là do em đã thích anh từ trước, nên mới trót mang danh là ngoại tình. Vậy nên anh đừng hở ra là nghĩ linh tinh rồi ghen tuông vớ va vớ vẩn. Cách tốt nhất là anh hãy bớt bớt lại tật hay tò mò của anh đi.”

Cô tưởng sở thích hóng hớt chỉ có ở Hàn Trạch và Hàn An Tư, không ngờ nó cũng lây sang cả anh. Khác một điều là anh không ngồi lê đôi mách như hai người em của mình mà rất kín miệng, sâu trong tâm thì thứ gì anh cũng để ý.

“Nhân tiện nói đến chuyện anh hãm hại người ta… Anh nên nhớ, giờ anh đã có con rồi, mà con cái phúc đức nhờ cha nhờ mẹ… Nếu anh muốn con gánh nghiệp quả cho mình thì anh cứ tiếp tục làm… Em mặc kệ, dù sao đến khi chết đi em cũng chẳng còn liên quan gì đến cha con nhà anh nữa…”

Hàn Thần lắc đầu thật mạnh:

“Không không, vợ đừng nói thế… Nếu sau này chúng ta chết đi, vợ phải cùng chôn với anh chứ!”

“???”

Hứa Đào Nhi chỉ định nói đùa như thế để dọa anh và mong anh tâm hướng thiện, ai ngờ lại nghe câu nói ‘thật lòng’ này từ anh. Cô bực bội đánh thêm một cái nữa vào mông anh:

“Anh mơ đi, còn lâu em mới chôn cùng để gánh nghiệp cho anh đấy đồ tồi.”

Cô hờn giận đẩy anh ra:

“Xem lại đôi chân tạo nghiệp của anh đi, có dính máu thì tự đi mà băng bó. Em đi ngủ đây. Rất mệt mỏi. Sớm biết lấy anh cũng mệt như vậy, thà rằng chẳng lấy lần nữa còn sướng hơn…”

Hàn Thần thấy cô bỏ đi, anh ngó xuống chân mình, lúc ấy mới để ý chiếc dép trong nhà bị ghim phải mấy mảnh thủy tinh nhỏ. Nhưng không sao, anh hất văng chiếc dép ra xa, chân trần đuổi theo cô.

“Anh không sao, vợ thật biết quan tâm anh… Anh yêu vợ nhất trên đời… vợ đừng bỏ anh nhé!”

Giọng cô hằn học:

“Cứ hở ra là đừng bỏ anh, để tôi chống mắt lên xem ai cắm sừng ai trước.”

Anh ôm cô từ đằng sau, cùng cô trở vào phòng, miệng trả lời ngay:

“Chắc chắn là em.”

Nói rồi trước cả khi bị cô lườm nguýt đã vội lắc đầu sửa lại:

“Không không không. Không ai cắm sừng ai hết, anh không, em càng không được. Chúng ta chung thủy, sống hạnh phúc để các con của chúng ta có thể tự hào về cha mẹ của chúng.”

Vừa nói, tay anh đã luồn vào trong váy ngủ của cô xoa nắn vòng một đầy đặn, ý đồ rất rõ ràng.

Cô đã quen với hành động không có liêm sỉ đó của anh, miệng nói:

“Các con nào? Em nói rồi, em không sinh con nữa đâu đấy…”

Dù cô rất nhiều lần nói không muốn sinh con, nhưng cũng có rất nhiều lần hai người cùng nhau quan hệ mà không sử dụng biện pháp phòng tránh.

Sau những lần đó cô không uống thuốc tránh thai, không phải do cô không nhớ, chỉ là anh kiểm soát quá chặt, không cho cô dùng vì sợ tác dụng phụ. Một phần nữa là vì trong suy nghĩ của cô đối với chuyện mang thai lần hai cảm giác không quá căng thẳng, mà thật ‘xuề xòa sao cũng được’.

Việc sinh con vất vả, nhưng quả thực khi nghĩ tới chuyện cô có thêm con, Hàn Thần Minh có thêm em, chung sống với người chồng biết quan tâm vợ con như Hàn Thần thì chỉ càng thêm vui nhà vui cửa, đó không phải chuyện gì xấu.

Vấn đề duy nhất là cô sợ đau…

Quan trọng chính là, Hàn Thần rất rất bảo thủ. Cô thậm chí từng nói anh về chuyện anh quá kiên quyết với suy nghĩ muốn có thêm con, mà anh vẫn khăng khăng với chuyện đó.

Lý do chính là: Lỡ sau này vợ chồng mình chết đi thì con cái vẫn còn có nhau, sẽ không để anh trai Hàn Thần Minh cô đơn trên cõi đời này một mình. Anh rất lo việc sinh một con, con trai không có cha mẹ, cũng không có cả anh chị em ruột thì sẽ suy sụp cỡ nào?

Đấy, lý luận của anh chặt chẽ quá, cô không biết phản bác thế nào nên đành kệ đi.

Cảm xúc hiện tại của anh đã dần bình ổn trở lại, anh nói:

“Mà vợ này, khi nãy em khiến anh giật mình đấy!”

Hứa Đào Nhi cảm nhận bàn tay anh làm càn trên người mình, cả người cô ngả vào lòng anh, thi thoảng cổ họng sẽ phát ra âm thanh khe khẽ theo nhịp điệu trêu đùa của anh.

Đầu óc trở nên mông lung mơ hồ, cô đáp lại:

"Anh có tật thì giật mình là đúng rồi."

Hàn Thần chợt dừng lại hành động của mình mất mấy giây. Sau đó, anh thì thầm khẽ khàng bên tai cô:

"Anh đưa mông cho vợ đánh nha, lực của em không nhẹ đâu nhưng anh thích lắm…"

Hứa Đào Nhi phải mất một lúc mới hiểu anh đang ám chỉ đến chuyện khi nãy cô đánh anh. Sắc mặt cô đỏ dần lên vì ánh mắt trêu chọc của người đàn ông. Cô cắn vào ngực anh, chất giọng hơi lên cao:

"Hàn Thần… anh nghĩ cái gì trong đầu vậy… anh thật biến thái!"

Hàn Thần bật cười, sau đó cùng cô trao nụ hôn triền miên không dứt. Và rồi đêm nay cô với anh ‘biến hình trên giường’ thành tư thế gì thì chắc là ai cũng biết rồi!

‘...’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play