Hứa Đào Nhi vui vẻ vô cùng, cảm giác trút bỏ được gánh nặng bao năm lúc này như vỡ òa tận tâm can. Cô xúc động ôm lấy con, khẽ lau đi giọt nước mắt hạnh phúc:
“Thần Minh của mẹ… từ giờ chúng ta đã được giải thoát rồi… chúng ta… gia đình chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc với nhau.”
Vì luật sư Hà phải ở lại hoàn thành các thủ tục giấy tờ liên quan đến ly hôn và giấy cam kết không can thiệp của Tần Dịch Phong với Tòa án và bên luật sư của hắn, cho nên cô dẫn Hàn Thần Minh ra ngoài trước. Lúc ra gần đến cổng Tòa án, Tần Dịch Phong đột nhiên chạy tới kéo giật tay cô.
“Hứa Đào Nhi, cô đứng lại…”
Hứa Đào Nhi dùng sức giật phăng tay mình ra khỏi tay Tần Dịch Phong. Cô khiêu khích lớn giọng:
“Làm sao? Anh thích gì?”
Hàn Thần Minh bị cô kéo ôm ra sau lưng, ánh mắt cậu bé bấy giờ chừng chừng về phía Tần Dịch Phong đầy sự căm phẫn.
Tần Dịch Phong nhận lấy ánh mắt đó, tức giận hét lên với cô:
“Cô gọi nó là Thần Minh… rốt cuộc là ý gì?”
Trong lòng Tần Dịch Phong đang sợ hãi điều gì? Chỉ có mình hắn ta biết.
Hứa Đào Nhi hơi cúi người, nói nhỏ với con trai rằng hãy đứng cách cô một chút. Hàn Thần Minh vâng lời chạy đi, đứng cách đó một đoạn, lấy hai tay bịt lại đôi tai của mình theo ý mẹ nhưng ánh mắt thì chằm chằm về phía bên này như thể rất lo cho cô. Nếu có chuyện gì, cậu bé chắc chắn sẽ chạy tới ngay.
Hứa Đào Nhi đứng thẳng lưng, dáng người hình chữ S xinh đẹp càng được tôn lên trong bộ váy đuôi cá ôm sát màu trắng đính kim cương bạc lộng lẫy. Cô từ trước đến nay đều khiến biết bao nhiêu đàn ông phải đổ gục.
Cô cao cao tại thượng, dõng dạc tuyên bố trước mặt Tần Dịch Phong:
“Tôi tưởng anh là người biết rõ nhất chuyện năm đó kia mà… Sự thật năm đó đâu phải anh ngủ với tôi? Bao năm nay, anh có từng biết mình chịu đổ vỏ của ai không, có cần tôi nói cho anh biết không?”
Tần Dịch Phong nghĩ đến năm đó bị ăn đòn oan khiến hắn ta có bóng ma tâm lý đối với Hứa Đào Nhi cho nên đã tức giận quát về phía cô:
“Nó là thằng chó nào?”
“Là tôi.”
Giọng đàn ông uy nghiêm bất chợt vang lên trong không gian. Hứa Đào Nhi và Tần Dịch Phong cùng đưa mắt về phía phát ra âm thanh.
Hàn Thần ấy thế mà lại đi ra từ trong tòa nhà khác của Tòa án, không biết anh đã quay lại từ lúc nào và anh vào trong đó để làm gì nhỉ? Hàn Thần cầm theo chiếc túi da đựng tài liệu, khí chất vương giả bước tới bên cạnh cô, anh không hề kiêng dè trực tiếp vòng tay ôm cô.
“Thằng chó mà cậu nói… chính là tôi, Hàn Thần.”
Hàn Thần Minh nhìn thấy anh thì vội vã chạy tới, cậu bé bám ôm lấy hông anh, không biết là cố ý hay chỉ là tự nhiên phát ra mà gọi một tiếng:
“Ba ơi, mình đi về được chưa ạ?”
Hàn Thần một tay bế ôm con trai lên, cả hai cha con mặt nghiêm nhìn chằm chằm về phía Tần Dịch Phong. Bấy giờ cô mới biết… hóa ra ‘phúc hắc’ cũng có thể chuyển từ cha sang con. Hàn Thần Minh… con trai cô đã học được rất nhiều thứ từ Hàn Thần, trong đó có cả sở thích kèn cựa người khác của anh, con trai càng tiếp thu rất tốt.
“Các người… các người…”
Tần Dịch Phong thật không ngờ lúc này khi Hàn Thần bế thằng bé đó… hai người bọn họ quả thực vô cùng giống nhau, bản lớn bản nhỏ như thể từ một khuôn đúc ra…
Tại sao đến bây giờ hắn mới phát hiện ra điều đó?
Tần Dịch Phong tức nghẹn họng, không thể nói được lời nào, hắn ta thực sự rất muốn chửi rủa mấy người nhưng đương nhiên không dám chọc vào Hàn Thần. Sau đó chỉ có thể câm nín quay người một mạch bỏ đi. Xa xa rồi, hắn ta mới dám phát tiết chửi rủa ‘khốn kiếp, lũ khốn chết hết đi…’
…
Hứa Đào Nhi thấy Tần Dịch Phong đã đi khuất, cảm giác trút được cục tức trong lòng đi cho nên thở hắt ra đầy nhẹ nhõm. Cô ngả vào lòng anh. Hàn Thần hôn lên môi cô, ánh mắt anh chưa bao giờ bày tỏ cảm xúc chân thật rõ ràng đến thế:
“Đào Nhi… Ngày hôm nay, có lẽ chính là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của anh…”
Hứa Đào Nhi nhìn anh si mê, cô giở giọng trêu chọc:
“Chứ không phải là ngày anh cùng vợ mình đến Ủy ban Nhân dân thành phố kết hôn hả?”
Hàn Thần hơi sững lại, giây sau đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay. Mắt thấy mới là ba giờ rưỡi chiều vẫn chưa hết giờ hành chính, trong đầu nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Đúng rồi, ngày đó chính là ngày hôm nay.”
Hứa Đào Nhi không hiểu câu nói úp úp mở mở của anh, một bên anh đang bế Hàn Thần Minh bên còn lại đột nhiên ôm eo cô bộ dạng vội vã dẫn hai mẹ con cô ngồi lên xe. Chiếc xe Veneno nhanh chóng lao vút ra đường lớn, đến thẳng Ủy ban Nhân dân thành phố H.
Hàn Thần dẫn hai mẹ con cô đi vào bên trong. Trên đường đi, Hứa Đào Nhi thực sự không hiểu được mục đích của anh là gì và trong chiếc cặp da mà anh đang cầm theo kia chứa đựng giấy tờ gì.
Thế rồi, cô nghe anh nói:
“Đào Nhi… có lẽ nó đến hơi đột ngột… nhưng mà anh thật sự không thể chờ thêm được nữa rồi…”
“Ý anh là sao?”
Cô khó hiểu hỏi lại.
Hàn Thần đặt con trai đứng xuống dưới đất, anh quỳ xuống dưới chân cô, nắm lấy đôi bàn tay mềm mại của cô. Đôi mắt tha thiết nói:
“Đào Nhi, em kết hôn với anh nhé!”
Sắc mặt Hứa Đào Nhi đúng là có thể vẽ nên mấy chữ ‘ủa, gì kỳ vậy?’
Cô nhăn mày nhăn mặt không phải vì tức giận mà là vì khó hiểu, chẳng ra làm sao. Cô nhắc cho anh nhớ:
“Anh đã ly hôn với vợ anh chưa vậy?”
Hàn Thần hôn lên mu bàn tay cô, nếu như lúc này anh mang theo hộp nhẫn đã chuẩn bị cho cô từ rất lâu kia, liệu có phải sẽ hợp lý hơn không?
Anh nói:
“Cả đời này, anh chỉ kết hôn với em thôi!”
Cô chưa kịp hiểu rõ, Chủ tịch thành phố H là lãnh đạo của Ủy ban Nhân dân thành phố nghe tin Phó Chủ tịch của Hàn Thị ‘giáng lâm’ lập tức bỏ vội cuộc họp quan trọng, gấp gáp chạy tới, theo sau còn có mấy vị lãnh đạo cấp cao khác.
“Phó Chủ tịch…”
Nghe tiếng gọi, Hứa Đào Nhi vừa nâng ánh mắt nhìn. Đối phương lập tức nhận ra cô là Phó Giám đốc Sở Nội vụ:
“Ôi, em Hứa…”
Hứa Đào Nhi bị một đám người nhìn chằm chằm, cô ngượng ngùng cười gật đầu chào qua bọn họ sau đó muốn kéo Hàn Thần đứng lên nhưng anh vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gối ‘cầu hôn’ trước mặt cô.
“Anh làm gì vậy, mau đứng lên đi.”
Hàn Thần không phải không hiểu hàm ý trốn tránh của cô, nhưng anh kiên quyết không đứng, ngày hôm nay… lần đầu tiên anh trực tiếp cưỡng ép cô làm theo ý mình:
“Em kết hôn với anh nhé! Nếu không anh sẽ quỳ mãi ở đây…”
Hứa Đào Nhi ghét bỏ nói:
“Vậy anh cứ quỳ đi, em về trước.”
Hàn Thần đột nhiên ôm chầm lấy cô làm nũng như một đứa trẻ, anh cầu cứu với con trai đang đứng ngẩn tò he ra nhìn ba mẹ diễn trò trước bàn dân thiên hạ:
“Con trai à, mau giúp ba… đừng để mẹ con về… Con có muốn mô hình không, có muốn tài sản của ba là của con không… giúp ba thuyết phục mẹ con đi, tất cả những thứ đó ba đều sẽ cho con hết…”
Hàn Thần Minh bỗng nhiên bị kéo vào ‘cuộc chiến’ này của ba mẹ, cậu bé suy nghĩ rất nhanh, trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ muốn bác Thần danh chính ngôn thuận làm ba của mình.
Thế mà giây phút mở miệng nói chuyện, cậu bé đã nói:
“Ba phải mua cho con mô hình Eren Và Levi cơ…”
Hàn Thần làm gì có kịp suy nghĩ, lập tức đáp:
“Được, được, được. Đều mua… đều mua cho con.”
Hứa Đào Nhi mở to hai mắt nhìn cha con hai người họ nhanh chóng giao dịch với nhau, cô vừa giận vừa thương.
“Này, hai người…”
Cô vừa định mở miệng nạt nộ hai người họ thì Hàn Thần Minh đã chạy tới, giống như Hàn Thần mà ôm chầm lấy cặp chân dài của cô như hành động trói buộc.
“Mẹ… mẹ ơi, mẹ có thương con hông…”
“Mẹ thương con thì mẹ kết hôn với ba đi…”
“Mô hình đó rất đắt, con biết mẹ có nhiều tiền nhưng mẹ sẽ không mua cho con đâu… Mẹ ơi… con thương mẹ lắm, cho dù mẹ đồng ý mua cho con, con cũng sẽ không nỡ tiêu tiền của mẹ…”
‘…’
Cả một đám người nghe được câu nói của cậu bé, nhịn không được mà bưng miệng cười thầm.
Hàn Thần liếc qua con trai, rốt cuộc thằng bé này thực sự coi trọng người ba là anh, hay là coi trọng tiền của anh sẽ mua được đồ cho nhóc con vậy? Còn nữa… nói như thế là con có thương ba không vậy? Người làm ba này cũng biết tổn thương đó chứ!
Nhưng việc quan trọng trước mắt chính là Hứa Đào Nhi, cho nên Hàn Thần không thể dạy dỗ lại con trai ngay lúc này.
Anh tiếp tục năn nỉ cô:
“Em nghe thấy chưa… em có thương ba con anh thì xin em hãy đồng ý đi mà…”
Hứa Đào Nhi đã mủi lòng rồi, nhưng ngoài mặt cô vẫn cứng rắn:
“Em chẳng thương ai hết.”
Lúc bấy giờ, mấy vị lãnh đạo cấp cao của thành phố cũng không đứng cười được nữa, lập tức hùa vào cùng hai cha con Hàn Thần thuyết phục cô đăng ký kết hôn với anh. Rất lâu, rất lâu mà cô vẫn chỉ đứng lặng ở đó như đang suy nghĩ chuyện gì khác.
Cho đến khi Hứa Đào Nhi thấy đôi mắt Hàn Thần đỏ hoe biểu hiện sắp mất hết hy vọng mà lăn đùng ra đây khóc lóc ăn vạ, cô mới thôi cái trò cứng rắn của mình:
“Thôi được rồi, anh đứng lên đi.”
“Không, anh không đứng đâu…”
Hàn Thần vẫn chưa chịu, anh nghĩ cô muốn anh đưa về nên liên tục từ chối, còn dụi dụi vào trước ngực cô.
Hứa Đào Nhi khẽ đẩy anh ra:
“Ừ, không muốn vào trong đúng không. Thế thì anh cứ quỳ ở đây mãi đi nhá!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT