"Rất lâu không có tổ chức đoàn khám phá mạo hiểm như thế này." Pall cảm
khái nói, "Lúc trước, tôi thường xuyên sẽ tổ chức những chuyến đi mạo hiểm
như thế này, cùng một đám đồng đội, có ít người sẽ chết trên đường đi, nhưng
đến lần tiếp theo, thì sẽ có thêm những người thú vị khác tham gia, không người
sinh động, không ngừng mạo hiểm."
"Tôi có thể tưởng tượng ra cuộc sống như vậy rốt cuộc có cảm giác ra sao."
"Cậu có hâm mộ không?"
"Cũng không phải quá hâm mộ."
"Vì cái gì, cậu đã nói với Dis, muốn ra ngoài không phải là để ngắm nhìn phong
cảnh sao?"
"Tâm thái ngắm phong cảnh của chúng ta không giống nhau, tựa như lúc này,
lại để cho cô quay về lúc trước..."
"Tôi vẫn sẽ vì rất hưng phấn mà cảm thấy vui vẻ, tôi mãi mãi cũng là tôi."
"Được rồi, cô nói đúng."
Karen ngồi xuống, đặt hộp kiếm ở sau lưng, sau đó gối đầu lên hộp kiếm rồi
nằm xuống.
Bây giờ ánh nắng vẫn tươi sáng như cũ, coi như là vừa nằm phơi nắng vừa ngủ
trưa.
Pall thấy thế cũng không nói gì, mà là tiếp tục đứng ở nơi đó, ngắm nhìn thanh
xuân trước kia của mình.
Lúc hoàng hôn, Karen cảm giác được con hải thú giảm tốc độ, anh mở mắt ra,
đảo Corona đã ngay ở trước mặt.
"Cô vẫn còn đứng sao?" Karen hỏi.
Con mèo đen trên vai con rối xoay người, nói với Karen: "Con rối này của tôi
còn cần phải ngồi hay nằm xuống nghỉ ngơi hay sao?"
"Ha ha, tôi quên mất."
Acelos há miệng ra, đám người đi ra từ trong bụng nó.
Pall là người cuối cùng bước xuống, nói với hải thú:
"Tìm một chỗ ở gần đây để nghỉ ngơi, chờ đến lúc ta gọi."
"Vâng, tiểu thư."
Acelos chui vào trong mặt biển, biến mất không thấy gì nữa.
Đội trưởng ngắm nhìn bốn phía, nói: "Nơi này hẳn là mặt sau của hòn đảo, tốt,
bây giờ tiến hành chia nhóm, Fanny và Peia một nhóm,
Wind và Gray một nhóm, ta và Memphis một nhóm.
Karen, cậu và người hầu của mình cùng với hai vị mà cậu dẫn đến, các vị có thể
nghỉ ngơi ở đây trước.
Chúng ta tiến hành thăm dò từ 3 hướng, mọi người nhớ kỹ, không nên để bản
thân bị bại lộ, cũng không cần ra tay trước, trước khi chúng ta thăm dò ra được
thực lực của đối phương rõ ràng thì cố gắng phòng ngừa mọi sự tiếp xúc, đã rõ
chưa!"
"Vâng, đội trưởng!"
"Vâng, đội trưởng!"
"Tốt, bắt đầu hành động đi, sau bốn tiếng nữa, chúng ta tập hợp lại ở chỗ này để
đề ra kế hoạch cho bước hành động kế tiếp."
Rất nhanh, những người khác dựa theo nhóm đã được chia rời đi.
"Cho nên, bây giờ chúng ta làm sao?" Pall hỏi, "Phải nghỉ ngơi ở đây thật sao?"
"Gâu!"
"Thiếu gia, ý của ngài thế nào?"
"Đội trưởng là để ý đến hai người không tiện để hành động, có thể giấu diếm
được những người khác nhưng cũng không gạt được đội trưởng, được thôi, tôi
dẫn mọi người đi thăm dò một chút, chúng ta đi về hướng bên kia đi."
"Bên kia không phải là hướng đến thị trấn hay là bến tàu, đó là hướng đi lên
núi." Pall nói.
"Những phương hướng khác không phải đều đã có nhóm đi rồi sao? Chúng ta đi
xem một chút đi, nói không chừng có thể phát hiện được gì đó."
"Karen, cậu có phải đang gạt tôi và con chó ngu hay không?"
"Uông?"
"Đúng, nếu cô cứ nói thế, càng nói tiếp, tôi càng là cảm thấy chúng ta có lẽ sẽ
phát hiện được chút gì đó."
"Cách lý luận này hình như cậu cũng đã viết vào trong bút ký, nguồn gốc xuất
phát từ giáo phái nào vậy?"
"Huyền Học Thần Giáo."
"Tôi nghe hiểu được hai chữ Thần Giáo, còn hai từ phát âm đằng trước có nghĩa
gì?"
Alfred lấy ra quyển bút ký nhỏ của mình, vừa ghi chép vừa nói: "Dựa theo sự lý
giải của tôi đối với lời nói của thiếu gia, cái từ có phát âm kia có thể lý giải
nghĩa là Thần bí, cũng có thể giải nghĩa là Không biết trước và không lường
trước được, thậm chí, nếu mở rộng ý, có thể giải thích thành Vận Mệnh."
"Này yêu tinh radio, trước khi biến thành dị ma thì ngươi đi làm nghề khảo cổ
à?"
"Đúng vậy, ta nguyện ý dùng một đời để khai quật cảm ngộ về tư tưởng của
thiếu gia."
Pall giơ tay làm ra tư thế không biết nói gì hơn.
Bốn người bắt đầu đi về phía đồi núi, nơi này vốn là khu không người trên đảo,
sẽ không có người cố ý chạy đến nơi này.
Alfred mở Ánh Mắt Mị Ma ra, bắt đầu quan sát bốn phía;
Kevin kéo “ngài Kevin” đi, không ngừng ngửi ngửi cái mũi.
Karen cũng đang chú ý sự thay đổi của cảnh vật xung quanh, duy nhất chỉ có
Pall, cô có vẻ thích nhìn lên cảnh vật bầu trời hơn.
Trên đường đi, Pall giơ tay lên, chỉ về hướng không trung, nói: "Những con
chim biển kia có chút kỳ quái."
"Đến xem một chút.”
Chim biển xoay quanh một vị trí, đó là một cái cái hố nhỏ, nhưng bên trong bị
một lớp kén màu trắng bao trùm.
Pall mở miệng nói: "Chim biển xoay quanh không đi là muốn ăn thịt thối,
nhưng chúng nó lại không dám đáp xuống dưới, lớp kén màu trắng này chắc
chắn là có độc, để tôi thử dùng lửa đốt cháy nó."
Lập tức, hai tay Pall mở ra, hai ngọn lửa xuất hiện trong lòng bàn tay, bắt đầu
cháy lên, sau đó lại tiếp xúc đến phía trên lớp kén trắng kia, lớp kén trắng nhanh
chóng bị đốt cháy, lộ ra cảnh vật bên trong.
Bên trong, rõ ràng là từng vỏ trứng có lỗ thủng, mỗi vỏ trứng đều có chiều cao
của một người đàn ông trưởng thành, bên trong vỏ trứng còn để lại một ít chất
dịch màu đen.
Một quả trứng ở dưới cùng, có một người màu đen trên thân mọc đầy những lớp
vẩy đang kẹt ở trong lỗ thủng của quả trứng, hắn ta đã chết, thi thể đều đã khô
quắt, tất nhiên đã thất bại trong lúc phá vỏ trứng ra ngoài.
Từ bên trên có thể trông thấy, bên trong vỏ trứng và trên người của thi thể kia,
đều có những đường văn quỷ dị màu đen.
Pall nghi ngờ nói: "Cái quỷ gì vậy, trứng người sao?"
Lúc này, Karen phát hiện Kevin trừng mắt nhìn chằm chằm về phía những vỏ
trứng kia, nhe răng, trong cổ họng phát ra tiếng gừ nhẹ.
"Con chó ngu, ngươi biết đây là thứ gì sao?"
"Gâu! Gâu!"
Alfred mở miệng nói: "Tín đồ theo chủ nghĩa Cơ Yếu của Hải Thần Giáo."
Karen mở miệng hỏi: "Hải Thần giáo không phải đã bị ngươi hủy diệt rồi sao?"
Hải Thần giáo vốn đã phân hóa thành rất nhiều giáo hội, trong đó có một giáo
hội mạnh nhất, thì bây giờ cũng chỉ là giáo hội cỡ trung, không khác biệt gì mấy
với Pamirez giáo khi chưa gia nhập vào dưới trướng của Trật Tự Thần Giáo,
hiện tại thì càng kém Pamirez giáo rất xa. Phải biết rằng, vào thời kỳ toàn thịnh
của kỷ nguyên trước, thế nhưng Hải Thần giáo là giáo hội chính thống!
Mắt chó của Kevin trầm ngâm, quay người, mặt hướng về hướng biển cả xa
xăm, cái đuôi nhỉnh lên, phát ra một tiếng gầm rú cực kì trầm thấp:
"Gâu!"
Alfred phiên dịch nói:
"Hắn, cũng muốn trở về."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT