Tafman cảm giác được cảm xúc của con hung thú dưới chân mình vừa được làm
dịu lại trở nên hung bạo, đầu của nó bắt đầu bắt đầu nhanh chóng vung lắc, càng
thêm hơi thở cực nóng phun ra từ trong mũi, càn quét về phía đỉnh đầu của
mình, sương máu xung quanh bắt đầu thu về, sợi râu bắt đầu vung lên trên,
không tiếc hết thảy để gạt bỏ uy hiếp trên đỉnh đầu mình.
"Trận pháp xong chưa!" Tafman hô to với Zimar.
"Còn không có!"
Zimar hô to đáp lại, trận pháp cơ sở đã bố trí xong, nhưng vật liệu tăng cường
sức mạnh cho trận pháp vẫn chưa khảm xong, điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến
sức công phá của trận pháp sau khi được kích hoạt.
"Không còn kịp rồi, bắt đầu đi!"
Bốn phía xung quanh người của Tafman dựng lên một lớp vách ngắn Ánh Sáng,
giữ lại bả vai của trưởng lão Zimar, túm lấy ông ta rồi nhảy khỏi đỉnh đầu của
Dorons.
Nếu còn không rời đi, cũng không chỉ sức công phá của trận pháp không như
mong muốn, mà là trận pháp bố trí xong cũng sẽ bị phá hư, bởi vì giờ phút này
một mình ông ta cũng không đủ sức để ngăn cản cơn phát điên của Dorons.
Trưởng lão Zimar sau khi bị Tafman nắm người kéo đi, lập tức khởi động trận
pháp.
Trong chốc lát,
Một chùm sáng nổ đỏ rực hiện lên trên đỉnh đầu của Dorons!
"Oanh!"
Tafman và Zimar không thể rút lui đến khoảng cách an toàn kịp thời, bị vụ nổ
đánh văng ra, trước lúc rơi xuống đất, Tafman cắn răng kích hoạt năng lượng
Ám Nguyệt, sau lưng xuất hiện một luồng ánh sáng đỏ, kéo lấy người của
trưởng lão Zimar, cố ý để phần sau lưng của mình tiêp đất.
"Ầm!"
Sau khi hai người hạ xuống.
Tafman máu me khắp người, xương cốt trên người không biết đã gãy rời bao
nhiêu cái, thương thế của Zimar hơi nhẹ, nhưng ông ta vừa thở phì phò vừa nhìn
về phía Tafman.
"Tafman, cậu..."
"Chờ sau khi giải quyết xong việc này, ông có thể đi tố giác tôi."
"Không, cậu hiểu lầm, ta sẽ không..."
Zimar lập tức giải thích.
Lúc này, một tiếng rít lên truyền đến.
Dưới vụ nổ dữ dội, cổ của Dorons hạ xuống dưới, bước chân tiến đến của nó,
rốt cục cũng ngừng lại.
...
"Thành công sao?" Trong mắt Ophelia lộ ra vẻ chờ mong.
"Chắc là thế." Karen phụ họa nói, mặc dù anh cũng không có lạc quan như vậy.
"A, làm sao có thể."
Một âm thanh xa lạ xuất hiện ở trên đầu của hai người.
Ophelia và Karen lập tức cùng nhau ngẩng đầu, sau một khắc, cơ thể Ophelia
trực tiếp bay lên phía trên không trung trong nháy mắt, chém một kiếm về phía
người kia.
Karen thì do dự, lần trước anh thật sự nghĩ lầm rằng đội trưởng đã lạc lối, cho
nên anh mới có thể ra tay đối phó với đội trưởng không chút do dự, một nhát
kiếm cuối cùng kia ngắm thẳng vào chỗ tim của đội trưởng.
Nhưng lần này, Karen sẽ không tin tưởng đội trưởng bị lạc lối, tự nhiên cũng đã
không còn chủ động ra tay.
Một bên là Ophelia, một bên là đội trưởng, Karen giúp ai cũng không ổn.
Đội trưởng liên tục tránh thoát mấy nhát kiếm Ophelia, Neo tựa hồ không có
hứng thú ra tay với Ophelia, mà là cười nói: "Nếu như ta là ngươi, cũng sẽ
không ra tay đánh nhau vào lúc này."
"Đáng tiếc, ta không phải là ngươi." Ophelia cầm kiếm chém đến lần nữa.
trong tay đội trưởng ngưng tụ ra một thanh kiếm Ánh Sáng, đỡ lấy nhát chém
của Ophelia, sau đó cả người nhanh chóng lui hẳn về phía sau, lúc Ophelia
chuẩn bị đuổi theo, bóng người của đội trưởng đang lui về phía sau đột nhiên
biến mất, sau đó xuất hiện ở sau lưng Ophelia.
Ophelia nhanh chóng thu thanh kiếm trong tay mình về, tránh sang bên cạnh để
phòng ngự.
Nhưng đội trưởng cũng không lựa chọn đánh lén, mà là một lần nữa lùi về phía
sau.
Karen thấy thế, chỉ có thể lách mình đến vị trí đội trưởng đang chuẩn bị lùi lại,
chuẩn bị ngăn chặn.
Đội trưởng tựa như đã cố tình để ý đến Karen, sau khi lùi người về sau lại cấp
tốc lao đến trước, lại cùng giao chiến với Ophelia, hai bên so kiếm hơn mười
chiêu, Ophelia bình tĩnh đối phó, chống đỡ tất cả.
"Ôi, sau lần giao thủ lúc trước, tiến bộ rất lớn nha."
Lúc này Karen lại tới gần một lần nữa, bắt đầu ngâm tụng.
"Ai."
Đội trưởng phát ra một tiếng thở dài, trên người bắn ra ánh sáng trắng chói mắt,
bức lui thế tấn công của Ophelia, cả người tránh ra xa, Karen dùng Trật Tự
Lồng Giam để chặn đội trưởng lại.
Nhưng ở chỗ đội trưởng để lại một con búp bê, lúc trước đội trưởng lấy được
hai con búp bê hình người từ chỗ của Phán Quyết Quan Luke, lúc chiến đấu với
Ophelia ở trên Đảo Rắn đã bị Ophelia dùng kiếm phá hủy, con búp bê này rõ
ràng thô sơ hơn nhiều, nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là do đội trưởng tự mình
làm, bộ dáng hơi xấu một chút, vào lúc này nó lại biến thành hình dáng của đội
trưởng, về phần bản thể của đội trưởng đã tránh ra một khoảng cách rất xa,
không biết biến mất ở nơi nào.
Trên bản chất, thực lực của đội trưởng nếu dùng để đối phó Ophelia thì chiếm
được ưu thế tuyệt đối, cùng với việc Karen cũng không thật sự chiến đấu, cho
nên là đội trưởng rất thong dong trong việc rời đi hay ở lại.
Ophelia rút kiếm chuẩn bị đâm rách con búp bê trên mặt đất;
Karen mở miệng nói: "Chờ một chút, nó giống như đang muốn nói gì."
Ophelia thu lại kiếm, không có tiếp tục đâm xuống dưới.
"Ngươi thông minh hơn cô gái nhỏ này nhiều, ha ha, không hổ là thể xác mới
mà ta muốn lựa chọn, mặc dù trên người vẫn có mùi hôi thối của huyết mạch
Bernard."
Búp bê hình người hiện ra hình ảnh của đội trưởng mở miệng nói chuyện,
"Nếu như không phải trong cơ thể ngươi có dấu ấn của tiểu thư Pall che chở,
nếu ta không do dự vì nể mặt của tiểu thư Pall, có lẽ lúc ấy đã thành công chiếm
đoạt thân xác của ngươi. Ai, cái cơ thể này bây giờ, rốt cuộc cũng hơi tàn tạ,
ngay cả da mặt cũng bị mất."
Karen có chút dở khóc dở cười, đội trưởng đến lúc này vậy mà còn cố gắng
chấp vá giúp cho mình
Anh biết đội trưởng vì sao lại xuất hiện ở đây, bởi vì một mỉnh ngồi xem kịch
có chút buồn chán, sau khi hưởng thụ xong sự cô độc của một người, đội trưởng
bây giờ rất cần người để chia sẻ.
Đây chính là chỗ đội trưởng cảm thấy thú vị.
Rất nhiều thứ mà đội trưởng nói ra giống như đùa giỡn lúc trước, thật ra cũng
không phải là trò đùa, bởi vì đội trưởng vẫn luôn rất thực tế
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT