Nếu như có thể lựa chọn, Ophelia thật rất muốn dừng lại ở một khoảng cách gần
để quan sát và vuốt ve nó, nhưng Karen dùng khói đen bao phủ cô lại, cũng
không dám dừng lại một chút nào, tiếp tục nhanh chóng bay về phía ngoài
Rốt cục, sau khi bay xuyên qua vùng hơi nước màu xanh lam kia, Karen ngừng
lại, rơi xuống đất.
Thuật pháp Khói Đen Xuất Hành này, dưới tình huống bình thường chỉ có thể
dùng để di chuyển trong một cự ly ngắn, nếu như lại mang theo thêm một
người, vậy thì gánh nặng cũng không đơn giản là tăng gấp đôi mà là gấp vài lần,
vừa mới phi hành một khoảng cách dài như vậy thì cho dù là với tích lũy năng
lượng nhiều như Karen, giờ phút này cũng cảm giác mệt mỏi.
Hai tay của anh chống xuống đầu gối, khom người, bắt đầu thở dốc, cố hết sức
dùng cơ hội này để hồi phục một chút thể lực.
Phía trước, rùa khổng lồ Dorons, như là một tòa kỳ quan thần thánh, để người ta
tán thưởng.
Nhưng Karen biết, đây chỉ là tạm thời.
Nó vừa mới thức tỉnh thể hiện ra bản tính hoang dã, nó sau khi tỉnh dậy, thể
hiện ra linh tính sau khi được Ánh Sáng cảm hóa, rất nhanh... Nó sửa sang lại
ký ức của mình xong, nhớ lại thảm kịch và sự phản bội hơn một trăm năm
trước, vào lúc này nó chắc hẳn sẽ biểu hiện ra... Bản tính.
Không có người nào sẽ nói cho nó biết, hơn một trăm năm trước, ở nơi này từng
xảy ra chuyện gì.
Nhưng dòng suối sẽ nói cho nó biết, gió sẽ nói cho nó biết, mây cũng sẽ nói cho
nó biết.
Philias từng đứng trên hố xác ở Đảo Rắn mà đưa ra lời nguyển rủa, sự thù hận
của ông ta, vào thời khắc ấy đã bóp méo Ánh Sáng.
Vốn dĩ bọn trùng nguyền rủa được tạo ra với mục đích khác, lúc nuôi nấng bọn
chúng, là vì tạo ra thêm một sản vật cho Đảo Ám Nguyệt, nhưng bởi vì lời
nguyền rủa Philias, những con côn trùng kia biến thành thứ trí mạng đối với
Tộc Ám Nguyệt.
Dorons,
Nó là thần thú tùy tùng được Philias cảm hóa, nó, chắc hẳn cũng có thể cảm
nhận được lời nguyền rủa kia.
Quả nhiên, khí thế thần thánh của Ánh Sáng vào lúc này bắt đầu méo mó.
Bên trong hai con ngươi của Dorons, vốn dĩ là một màu trắng thuần khiết, vào
lúc này bắt đầu dần dần xuất hiện tơ máu dày đặc, cuối cùng, đôi mắt triệt để
biến thành màu đỏ.
Nó lại ngẩng đầu lên lần nữa, phát ra một tiếng gào thét ẩn chứa sự đau thương.
"Rống!"
Hào quang trên trời, bắt đầu tiêu tán, mây đen, một lần nữa trở nên dày đặc, bên
trong tầng mây, thậm chí có sắm chớp loáng thoáng xuất hiện.
Tầng hơi nước màu xanh lam vòng quanh người nó, biến thành màu máu, Karen
trông thấy phía dưới có một đội hộ vệ đồn trú ở đầm nước, bọn họ vốn cũng
muốn chạy về phía bên này, nhưng khi bọn họ đi qua tầng sương máu kia,
sương máu bắt đầu thẩm thấu vào trong cơ thể bọn họ, kéo từng người bọn họ
lại.
Cơ thể của bọn hộ vệ bắt đầu vặn vẹo, bắt đầu bị xé rách, áo giáp trên người
bọn họ lúc này cứ như đã mất hết khả năng phòng ngự, cuối cùng, cơ thể nổ
tung, tạo thành một màn sương máu hòa lẫn vào trong.
Một luồng thần thức kinh khủng, quét về khu vực mà Karen và Ophelia đang
đứng, đây là một cảm giác bị hung thú để ý đến đúng trên mặt chữ.
Nhưng may là Karen đã tạo một khoảng cách đủ xa, cách xa màn sương kia,
Dolons cũng không quay người về phía Karen... Nói cho đúng là hướng về phía
của Ophelia, mà là tiếp tục hướng về phía trước, bắt đầu tiến lên.
Hướng của nó đang đi, là thành thị của Đảo Ám Nguyệt, là khu dân cư đông
đúc.
Tốc độ tiến lên của Dorons rất chậm, nhưng cân nhắc đến thân thể không lồ của
nó thì thực tế mà khoảng cách nó đi được, vẫn rất kinh khủng. Những nơi mà nó
đi qua, cây cối, hoa cỏ và động vật trong rừng đến tán loạn, sau khi chạm vào
tầng sương máu bao xung quanh nó, đều bị nghiền nát và rút khô trong nháy
mắt.
Nó rất phẫn nộ,
Nó muốn báo thù,
Kẻ phản bội,
Cần phải trả một cái giá đắt!
Ophelia đau lòng mà nhắm nghiền hai mắt lại, thật ra, đêm đó sau khi trở về từ
Đảo Rắn, cô cũng rất ít khi nhắc đến "Tổ tiên Bernard".
Là một thành viên của dòng chính gia tộc, thuở nhỏ bởi vì cô được chú mình
ủng hộ mà được bồi dưỡng để trở thành tộc trưởng đời kế tiếp nên có thể lý giải
lựa chọn của tổ tiên Bernard.
Nhưng tổ tiên Bernard thật sự đã chỉnh trang cho hình tượng bản thân quá tốt,
người của nhiều thế hệ đều lớn lên cùng với những câu chuyện xưa ấy, khi
những sự khác biệt của sự thật xuất hiện, trong chốc lát thật sự rất khó tiếp
nhận.
Có điều, Ophelia vẫn hít sâu một hơi, mắt lộ ra kiên định, nói: "Không thể để
cho nó đến thành thị."
Karen nhẹ gật đầu, có điều anh cũng không nói gì.
Trong lòng của anh ta, thật ra cũng không ngả về phía bên nào hơn cả;
Năm đó Bernard phản bội Philias, giết chết gần như toàn bộ tùy tùng đi theo,
chôn sống vợ của Philias, cái quan tài đá để trống kia, phải chăng là vì để chuẩn
bị cho bản thân Philias, nhưng một đêm đó chắc hẳn đã có việc ngoài ý muốn
xảy ra cho nên Philias đã trốn thoát.
Sự hận thù này, món nợ máu này, hơn một trăm năm sau, do Dorons thức tỉnh
để báo thù hậu duệ của Bernard cũng là chuyện đương nhiên.
Karen vẫn luôn có một chuẩn mực đạo đức của bản thân, nhưng chuẩn mực đạo
đức của anh cũng tùy tình huống.
Có điều, anh cũng không lo lắng sau đó sẽ có thảm kịch gì xảy ra.
Nhưng nhìn vẻ lo lắng trên mặt của Ophelia, Karen chỉ có thể mở miệng an ủi:
"Yên tâm đi, nó không đến được thành thị."
Muốn ngăn cản một con hung thú nổi điên, rất khó, khó vô cùng.
Nhất là lực lượng quân sự chủ yếu của Đảo Ám Nguyệt đều là hạm đội ngoài
biển, nếu như triệu tập hạm đội tới, chắc hẳn là có thể đánh bại Dorons, nhưng
rất hiển nhiên, Đảo Ám Nguyệt cũng không có khả năng giống như lần xuất
chinh trước đây của Trật Tự Thần Giáo, trực tiếp dịch chuyển cả hạm đội qua
cổng không gian để đến đấy.
Hạm đội sẽ đến không kịp, nếu chỉ đơn thuần dựa vào lực lượng quân đóng trú
trên Đảo Ám Nguyệt, muốn kịp thời ngăn chặn bước chân của Dorons thì có
chút không thực tế.
Thế nhưng bây giờ có hai Thần Giáo chính thống lớn đang họp trên Đảo Ám
Nguyệt.
Luân Hồi Thần Giáo có thể lựa chọn ngồi mà xem kịch, không cần ra tay,
nhưng Trật Tự Thần Giáo không thể nào làm như thế, bởi vì Đảo Ám Nguyệt
đang có quan hệ hợp tác cùng với Trật Tự Thần Giáo.
Bên ngoài là quan hệ hợp tác, nhưng trên thực tế cả hai bên đều rõ ràng, Đảo
Ám Nguyệt gia nhập dưới trướng của Trật Tự Thần Giáo.
Trật Tự Thần Giáo không có khả năng nhìn nhà của đàn em mình, cứ bị một
con hung thú cày xới ngang qua như vậy, nếu ngoài tầm tay với thì cũng thôi đi,
nhưng bây giờ, lại đang ngay dưới tầm mắt của mình.
Hồng Y Giáo Chủ Creed chuyên môn phụ trách nội bộ giáo vụ liên quan đến
chiến tranh của Trật Tự Thần Giáo đang ở ngay chỗ này, còn có một đám Đại
chủ giáo của từng Đại khu cũng đang ở đây, bỏ qua những Đại chủ giáo thăng
chức theo con đường của “quan văn”, thì phần lớn những người khác đều có
thực lực của một Đại Chủ giáo.
Càng đừng đề cập mỗi một vị Đại chủ giáo đều có một tiểu đội Đòn Roi Kỷ
Luật tinh nhuệ nhất của đại khu ở bên cạnh, trong lúc hội nghị mặc dù có tác
dụng của một đội nghi thức, nhưng không ai có thể bỏ qua thực lực của bọn họ.
Lực lượng này mạnh đến mức nếu như có sự đồng ý của Creed, hoàn toàn có
thể tạo ra một cuộc chính biến ở Đảo Ám Nguyệt, dù sao hạm đảo ngoài biển
của Đảo Ám Nguyệt cũng không thể quay về kịp thời.
Nghe được lời an ủi của Karen, Ophelia nhẹ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh lại rất
nhiều, lập trường của cô, chắc chắn đứng trên góc độ bảo vệ con dân của Đảo
Ám Nguyệt, đây là điều không thể nghi ngờ.
Ophelia cảm khái nói: "May mắn là lúc này đang có hai thần giáo họp trên đảo."
Karen rất muốn nói cho cô biết nếu như không phải hai đại thần giáo lựa họp ở
chỗ này thì Dorons... Cũng sẽ không thức tỉnh.
Bởi vì, tên điên như đội trưởng cũng sẽ không có cơ hội để xuất hiện ở trên đảo
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT